Bách Luyện Thành Thần

Chương 3545: Quỹ tích

Vốn bọn họ đều đang đếm ngược tính thời gian cho sinh mạng của La Chinh, La Chinh thì vẫn hoạt bát nhảy nhót như cũ…Trái tim vốn như thắt lại của đám người Phục Hy, Đông Hoàng bây giờ cũng hơi buông lỏng ra.

“Tên nhóc này, ha ha…” Phục Hy hơi câm nín.

Đông Hoàng cũng không ngừng lắc đầu: “Nguy hiểm còn chưa được giải trừ đâu”

Thắng Thiên Thử Vương kêu chít một tiếng: “Lá phong không thể nào không đuổi kịp hắn, rốt cuộc La Chinh dùng cách gì?”

Nữ Oa nhìn chằm chằm hướng di chuyển của La Chinh: “Bản thân lá phong của rừng Sí Phong không chuyển động theo cách thông thường, phương thức những lá phong này xuyên qua không gian khác với tưởng tượng của chúng ta, có lẽ phương thức chuyển động của La Chinh hoàn toàn giống với lá phong”

“Vậy cách di chuyển của La Chinh khác với chúng ta? Vì sao ta không nhìn ra?” Phục Hy hỏi.

“Ngươi và ta đều là sinh linh bên trong hỗn độn, trời sinh có giới hạn, đương nhiên không cách nào nhìn thấu” Nữ Oa trả lời: “Trong cơ thể La Chinh có lẽ đã sinh ra biến hóa nào đó, biến hóa này có liên hệ rất lớn với huyết mạch của hắn…”

La Chinh còn chưa nói rõ chuyện Khởi Nguyên Thần Huyết, Nữ Oa cũng không hỏi kỹ. Nhưng từ biểu hiện của La Chinh sau khi tới Bất Hủ cảnh xem ra, cường độ của huyết mạch đã đạt tới một trình độ mà người thường khó có thể hiểu nổi.

“Vù, vù, vù…”

Lúc La Chinh bay trên không bỗng nhiên tăng tốc độ, bay mấy vòng thành hình tròn trên không trung, sau đó hạ xuống khu đất trống trong rừng, như không có chuyện gì xảy ra đi về phía Hắc Mông.

Đôi mắt hắn vẫn đỏ bừng, tràn đầy dã tính và sát ý, ngay cả hơi thở cũng biến đổi rất nhiều, nhưng khi mở miệng một lần nữa vẫn là giọng nói của La Chinh, có điều giọng nói trở nên hơi bén nhọn và dồn dập: “Đây là hình thái mạnh nhất của ngươi? Vậy ngươi có thể chống đỡ những thứ này không!”

La Chinh vừa nói vừa đi về phía Hắc Mông.

Tốc độ đi bộ của hắn cũng không nhanh, nhìn như một ông lão đang tản bộ vậy, bước đi khoai thai chậm rãi.

Mà Hắc Mông nghe thấy lời La Chinh nói, lúc này mới biết mục đích La Chinh dẫn dụ đám lá phong kia!

Y như bị rắn độc cắn, dùng tốc độ mắt thường không cách nào nắm bắt được rút lui về phía rừng Sí Phong, nhưng y vừa mới lùi được một đoạn thì nghe thấy tiếng cười của La Chinh: “Ha ha, chạy trốn? Cho ngươi thời gian mười hơi thở…”

“Mười!”

“Chín!”

“Tám…”

Mọi người chỉ thấy La Chinh chậm rãi đi tới, giống như một ông lão tản bộ. Mà Hắc Mông thì hoàn toàn dùng tốc độ mắt thường không cách nào thấy được chạy như bay trong rừng.

Nhưng dù là vậy, khoảng cách giữa hai người vẫn nhanh chóng kéo gần!

“Mười hơi thở… Tên nhóc kia nắm giữ quy luật vận hành của lá phong?”

“Nếu là như vậy thì đáng sợ quá rồi!”

“Cho dù thế nào Hắc Mông cũng không tránh thoát được!”

Mọi người vốn coi La Chinh là một người khiêu chiến, bây giờ cục diện đã hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ, hiển nhiên La Chinh có một vài năng lực mà bọn họ khó có thể tưởng tượng được.

“Năm!”

“Bốn!”

“Ba!”

“Hai…”

Lúc trước mọi người thấy những chiếc lá phong kia lơ lửng nhưng không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy tốc độ lúc nhanh lúc chậm của đám lá phong kia rất quái dị mà thôi.

Bây giờ La Chinh đi từng bước, bọn họ coi như đã được thấy rõ.

Bước chân không thay đổi, nhưng cự ly thay đổi.

Không gian vốn một thước ở trước mặt La Chinh biến thành một tấc, khoảng cách một trượng biến thành một thước.

Đến thời điểm một hơi thở cuối cùng, bất kỳ khoảng cách nào trên thế gian này đối với La Chinh đều chỉ xa bằng một bước.

Bước một bước là khắp nơi trong trời đất.

Dù rằng tốc độ của Hắc Mông kinh người nhưng vẫn bị La Chinh đuổi kịp.

Sau khi La Chinh đuổi kịp Hắc Mông, chỉ nhẹ nhàng vỗ lên bả vai y một cái, lại nói với Hắc Mông: “Ngươi còn có… mạng sống trong mười hơi thở”

Chợt La Chinh xoay người đi về phía Phục Hy, Nữ Oa.

Lá phong tung bay khắp trời vốn lượn vòng quanh đường đi của La Chinh, lúc này lại thay đổi phương hướng, như một bầy ong bay như điên về phía Hắc Mông.

Mười hơi thở trước là thời gian La Chinh đến gần y…

Bây giờ thời gian mười hơi thở chính là thời gian lá phong đến gần…

Lúc trước Hắc Mông cảm thấy mình có thể trốn, nhưng khi y phát hiện lá phong hướng về phía mình, ngược lại ngừng chạy.

“Mạng sống mười hơi thở, vĩnh viễn không thất bại” Hắc Mông lẩm bẩm.

Y đã từng nói, nếu như y mạo phạm đến rừng Sí Phong, dẫn tới công kích của lá phong, nhất định sẽ không phí công chạy trốn, sẽ không biểu diễn màn giãy giụa cuối cùng cho người khác xem.

“Sáu…”

“Năm!”

“Bốn!”

“Ba!”

“Hai!”

“Một!”

La Chinh vốn còn cách Phục Hy một đoạn, hắn chậm rãi đi tới, vẫn là thời gian mười hơi thở.

Sau khi đếm xong hắn đã đến bên cạnh Phục Hy và Nữ Oa, đồng thời quay đầu nhìn sang.

Lá phong cũng chạm đến Hắc Mông…

Từng chiếc lá phong bắt đầu nổ tung.

Thân xác Hắc Mông mạnh mẽ đến trạng thái tột cùng. Một chiếc lá phong có thể nổ người khác đến mức máu thịt mơ hồ, nhưng chỉ có thể gây ra vết thương cực nhỏ cho Hắc Mông.

Nhưng số lượng lá phong quá nhiều!

La Chinh vừa rồi tạo ra lối đi không gian, chạy ngược chạy xuôi, gần như dẫn động một phần ba lá phong trong rừng Sí Phong.

Trước đây chưa từng có ai có thể chọc giận rừng Sí Phong đến mức này, bởi vì bắt đầu từ khi dẫn động lá phong đầu tiên, thường chỉ có thời gian mười hơi thở, nhưng La Chinh lại không đếm xỉa đến khoảng thời gian này.

Chỉ cần hắn muốn, dẫn động toàn bộ lá phong khắp rừng Sí Phong cũng được.

“Oành oành oành oành oành oành…”

Rất nhanh, luồng ánh sáng do một mảng lớn lá phong nổ tung tạo ra hoàn toàn bao phủ Hắc Mông.

Âm thanh phát nổ không ngừng quanh quẩn trong rừng.

Ước chừng sau thời gian hơn mười hơi thở, tiếng nổ chợt dừng!

Sau khi ánh sáng biến mất, mọi người lại nhìn về vị trí của Hắc Mông, nơi đó đã trống không, chỉ còn lại một cái hố to do lá phong nổ ra!

Thân xác của Hắc Mông trực tiếp bị lá phong nổ tan tành không còn một mảnh…

Đây mới là chuyện thường xảy ra trong rừng Sí Phong, chỉ có điều không ít người vẫn vô cùng khiếp sợ. Thân xác của Hắc Mông kinh khủng như vậy, có thể chịu đựng lá phong phát nổ lâu như thế.

Sau khi đánh chết Hắc Mông, số lượng lá phong vẫn còn lại một phần lớn, những lá phong này sẽ không trở về cây Sí Phong, bọn chúng sẽ đồng thời tỏa ra tia sáng lấp lánh chói mắt sau đó đồng loạt nổ tung!

Rừng Sí Phong vẫn duy trì sự yên tĩnh.

Tộc nhân tộc Hà Mông kinh ngạc nhìn về chỗ Hắc Mông biến mất, bọn họ còn không muốn tin Hắc Mông đã chết.

Thân là tộc trưởng, sắc mặt Ô Mông tái xanh. Những người khác trong tộc Hà Mông dù mạnh, nhưng bọn họ có thể đứng vững được trong rừng Sí Phong vẫn là dựa vào Hắc Mông. Bây giờ Hắc Mông đã chết, những thế lực lớn kia không còn gì phải kiêng kỵ.

Tộc Vô Không và văn minh Nguyên Linh muốn đánh bại Ô Mông, thậm chí đánh chết Ô Mông trong rừng Sí Phong cũng không quá khó khăn, điều này có nghĩa địa vị của tộc Hà Mông tràn đầy nguy cơ, mà những việc những năm gần đây tộc Hà Mông làm đều sẽ bị thanh toán và trả thù…

Một cảm giác lạnh lẽo tận xương tủy dâng lên từ sống lưng của Ô Mông, giống như bị dao găm xuyên qua vậy, khiến ông ta cứng ngắc đứng tại chỗ.

“La Chinh, sao ngươi có thể làm được, chuyện này… Chuyện đó”..” Trong lúc nhất thời Phục Hy không biết nên đặt câu hỏi như thế nào.

Nữ Oa nhìn chằm chằm La Chinh, hỏi: “Là năng lực mà huyết mạch ban cho ngươi?”

La Chinh khẽ gật đầu: “Ta có thể cảm nhận được một con đường khác, lối đi của con đường ấy rất đặc biệt, là một loại không gian khác, không giống với những thần thông không gian mà chúng ta biết”

Hắn vừa nói vừa đưa tay về phía một cây Sí Phong ở đằng xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận