Bách Luyện Thành Thần

Chương 3529: Người vật lộn

Vừa tiến vào trong rừng Sí Phong không lâu, La Chinh đã cảm giác Khởi Nguyên Thần Huyết chợt truyền đến một trận sóng năng lượng rất nhỏMặc dù gợn sóng này cực kỳ nhỏ nhưng vẫn khiến rừng Sí Phong phản ứng lại.

“Vụt…”

Phạm vi vài dặm trong rừng Sí Phong khẽ đong đưa, những chiếc lá phong lóe ra ánh sáng kia lúc nào cũng có thể bay vụt đến.

Phục Hy cùng Nữ Oa thấy vậy thì mặt mũi trắng bệch. Bọn họ đang ở trong rừng Sí Phong đấy, nếu thật sự khơi gợi để rừng Sí Phong tấn công thì họ sẽ chết rất khó coi.

Các sinh linh Bỉ Ngạn trốn kỹ sau các thân cây chỉ nghĩ rằng có một tên ngốc vắt mũi chưa sạch không biết sống chết bước chân vào đây, thế nên chúng càng trốn đi xa hơn, chỉ sợ bị cuốn vào trong đó.

Sau mười mấy hơi thở, ánh sáng của những chiếc lá phong tối dần, phản ứng năng lượng của rừng Sí Phong cũng dần dần lắng lại.

Phục Hy thở phào một hơi rồi hỏi: “Ngươi vừa làm gì vậy?”

Ban nãy Nữ Oa vừa căn dặn đừng có phóng ra bất cứ một năng lượng nào, La Chinh còn chưa ngốc đến mức ấy.

“Huyết mạch không bị khống chế, chính nó sinh ra sóng năng lượng” Vẻ mặt La Chinh cũng đầy bất đắc dĩ.

Nếu Khởi Nguyên Thần Huyết sôi sục điên cuồng thì e là hắn sẽ phải chết chắc.

Cũng may sau một gợn sóng rất nhỏ, Khởi Nguyên Thần Huyết cũng bình ổn lại và không còn làm trò lung tung nữa. Ba người lại tiếp tục tiến vào sâu trong rừng Sí Phong.

“Rừng Sí Phong nằm ở phía Tây Thái Thanh Thiên, kéo dài mãi đến vùng phụ cận sông Thần, mà lão Anh và Đông Hoàng thì bị nhốt ở ngay phía dưới sông Thần” Nữ Oa nói với La Chinh.

Trước đây La Chinh không có tư cách tiến vào Tam Thập Tam Trọng Thiên nên họ không nói quá rõ về tình trạng của lão Anh cùng Đông Hoàng.

Sông Thần là một dòng sông chảy xuyên qua Tam Thanh Thiên, nghe nói đầu nguồn của dòng sông này là ở Ngọc Thanh Thiên, chảy qua Thượng Thanh Thiên và kéo dài mãi đến Thái Thanh Thiên ở ngoài cùng. Đó là một dòng sông vô cùng thần bí.

Dù là Bất Hủ cảnh hay sinh linh Bỉ Ngạn thì đều rất hứng thú đối với dòng sông này. Bọn họ thu được không ít thứ tốt từ trong sông Thần, ở đó thường hay có vài vật hiếm thấy trôi xuống từ Thượng Thanh Thiên, thậm chí là Ngọc Thanh Thiên. Những người này suốt ngày đấu nhau đến mức đầu rơi máu chảy chỉ vì những vật trong sông.

Đương nhiên con sông này cũng cực kỳ nguy hiểm, từ xưa đến nay số sinh linh bỏ mạng trong đó nhiều không đếm xuể.

“Bị nhốt dưới sông Thần… Là bị đuổi giết trốn vào trong đó ư?” La Chinh hỏi.

“Ừ, khi đó Mẫn Hổ của tộc Mẫn Nguyệt bày thế cục nên mới dụ được Đông Hoàng vào trong đó, về sau lão Anh sốt ruột cứu người nên cũng bị liên lụy theo” Phục Hy nói.

“Bây giờ họ không còn cách nào ra khỏi sông Thần, cũng không thể rời khỏi Bỉ Ngạn?” La Chinh lại hỏi.

Nữ Oa bên cạnh nghĩ một lúc rồi mới trả lời: “Tình hình phức tạp hơn ngươi tưởng nhiều, khi nào đến sông Thần ngươi sẽ biết”

La Chinh không hỏi thêm gì nữa mà yên lặng đi theo Nữ Oa cùng Phục Hy băng qua rừng Sí Phong.

Rừng Sí Phong rộng cực kỳ, sau khi vào đây thì gần như không phân biệt được phương hướng. Nhưng hình như Phục Hy lại vô cùng quen thuộc với rừng Sí Phong, cứ đi được một khoảng là hắn ta lại lấy bàn bát quái ra và nhanh chóng xác định phương hướng, sau đó tiếp tục đi thật nhanh.

Hai canh giờ sau, Phục Hy bỗng ngừng lại trước ba cây Sí Phong cao vút. Nữ Oa nói với La Chinh: “Đợi chút” Sau đó nàng liền rời khỏi Bỉ Ngạn.

Không đến một nén nhang sau, Nữ Oa lại quay về, mà dưới tán cây cách đó không xa có một bóng mờ lặng lẽ xuất hiện. Đó là một con Nhĩ Thử có hình thể không nhỏ, chính là Thắng Thiên Thử Vương của tộc Nhĩ Thử.

“Thắng Thiên Thử Vương tiền bối” La Chinh thi lễ với nó.

“Không cần đa lễ, có nơi nào cần dùng đến ta, ta sẽ gắng hết sức mình” Thắng Thiên Thử Vương vội vàng nói.

Chuyện La Chinh nuốt sống cổ thần hỗn độn “Không” đã khiến Thắng Thiên Thử Vương rung động cực lớn. Nếu không nhờ La Chinh ra tay ngay lúc then chốt thì e là nó và mấy thuộc hạ bên dưới đã chết không chỗ chôn thân rồi.

“Tình hình hiện tại trong rừng Sí Phong thế nào?” Phục Hy hỏi.

Trong tộc Nhĩ Thử, kẻ có thể tiến vào Tam Thanh Thiên cũng chỉ có Thắng Thiên Thử Vương, nhưng Thắng Thiên Thử Vương thân là một tộc nhân tộc Nhĩ Thử, về mặt thu thập tình báo vẫn có ưu thế trời sinh.

“Khoảng thời gian trước có không ít người đã rút đi, nhưng mới đây văn minh Nguyên Linh đã phái thêm nhiều kẻ đến giám sát hơn” Thắng Thiên Thử Vương nói.

Phục Hy khẽ nhíu lông mày: “Họ đoán được chúng ta muốn nghĩ cách cứu viện ư?”

“Có lẽ” Thắng Thiên Thử Vương gật gật đầu.

La Chinh thân là đệ tử Thiên Cung, sau khi tiến vào Tam Thanh Thiên nhất định sẽ đi cứu Đông Hoàng Thái Nhất ra, văn minh Nguyên Linh biết rõ điểm này nên thời gian qua đã tăng cường thêm người đóng quân tại cuối rừng Sí Phong.

“Có cách nào tránh được bọn họ không?” Nữ Oa hỏi.

“Rất khó” Thắng Thiên Thử Vương lắc đầu nói: “Họ vẫn luôn đợi dọc theo đường sông, chúng ta chỉ có thể trốn qua từ trong sông Thần thôi, nhưng muốn không bị phát hiện là rất khó”

“Dẫn chúng ta đi đi” Nữ Oa trầm giọng nói.

Sau khi đi thêm một đoạn trong rừng Sí Phong, tiếng sóng nước rì rào không ngừng truyền đến từ đằng xa. Chỉ một lúc sau, sông Thần đã hiện ra trước mắt La Chinh.

Nhìn làn nước xanh trong lấp lánh, La Chinh bỗng hiểu được sông Thần cũng giống với Phạm Độ Thiên, nước trong đó đều là nước Tị Hồn, chỉ có điều nước Tị Hồn ở đây đậm đặc hơn nhiều.

Đông Hoàng cùng lão Anh bị nhốt trong sông Thần, vậy chắc họ cũng bị ngâm trong nước Tị Hồn nên hiển nhiên không thể nào rời đi…

“Ha!”

“Hô!”

“Xử lý hắn, xử lý hắn, đoạn Kim Ngân Cốt kia sẽ là của ngươi!”

Đằng xa bỗng vang lên tiếng ồn ào.

Cả nhóm La Chinh đến gần hơn chút thì trông thấy trên một mảnh đất trống trong rừng Sí Phong, hai quái vật khổng lồ cao chừng ba, bốn mươi mét đang vật lộn với nhau, tung từng cú đấm vào người đối phương, tấn công thẳng vào điểm yếu của đối phương. Không khí xung quanh vô cùng kích động.

“Chúng đang…” La Chinh tỏ vẻ kinh ngạc.

“Tranh đấu” Nữ Oa mỉm cười nói: “Ai thắng là có thể lấy đoạn Kim Ngân Cốt kia đi”

Nàng chỉ vào bên kia khu đất trống, ở đó có một bệ đá hình vuông, trên bệ đá là một khúc xương có hai màu vàng và bạc. Khúc xương này chắc hẳn được vớt lên từ trong sông Thần.

Nếu trong quá trình vớt đồ xảy ra xung đột thì đôi bên sẽ dùng cách vật lộn để giải quyết tranh chấp, ai thắng là có thể lấy Kim Ngân Cốt.

“Đây không phải trọng điểm… Ý ta là, nơi này vẫn còn nằm trong phạm vi rừng Sí Phong, không phải là không thể chiến đấu ư?” La Chinh hơi mờ mịt.

“Là không thể vận dụng năng lượng” Phục Hy sửa lời, đồng thời lắc lắc cánh tay: “Chúng ta chạy, đi, nhảy trong rừng Sí Phong sẽ không bị lá phong tấn công, dùng thân thể vật lộn với nhau cũng sẽ không bị”

“Oành! Bụp!”

Lúc này đằng xa bỗng vang lên tiếng trầm đục, trong đó một con quái vật khổng lồ trông giống lợn rừng bị đối thủ kẹp cổ rồi đột nhiên bị kéo vật ra, cái đầu và thân thể nó tách lìa. Quái vật khổng lồ kia thì đạp một cú giẫm nát đầu lợn rừng, đồng thời giơ tay lên với đám đông.

“Hú hú…”

Trong rừng vang lên tiếng hoan hô ầm ĩ, chúng đã quá quen với tình cảnh như này rồi.

“Hóa ra là có thể vật lộn à…” La Chinh nhướng lông mày.

“Quy tắc này rất bất lợi đối với Nhân tộc chúng ta, trong Nhân tộc không có mấy người giỏi đánh nhau” Phục Hy nhún nhún vai.

Ở trong sông Thần, nếu họ may mắn vớt được đồ tốt thì rất hay bị sinh linh Bỉ Ngạn cướp đi. Dùng thân thể thuần để đánh nhau mà đánh không lại đối phương thì tất cả đều thành công dã tràng.

So ra, Cơ Hiên Viên và Thần Nông Thị được văn minh Nguyên Linh che chở nên đương nhiên tình huống sẽ khá hơn rất nhiều, dù sao ở đây cũng có không ít sinh linh Bỉ Ngạn nghe theo văn minh Nguyên Linh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận