Bách Luyện Thành Thần

Chương 2284: Chuột Thạch Lẫm

Ninh Vũ Điệp hung hăng trợn mắt nhìn La Niệm, khiển trách: “La Niệm, đã nói với con bao nhiêu lần rồi! Không thể hành xử với người khác như vậy, huống chi đây còn là phụ thân con!”La Niệm cười hơ hơ: “Cũng vì là phụ thân của con, vả lại còn xa cách bấy lâu nay, chẳng lẽ lại keo kiệt chút quà gặp mặt?”

La Niệm chỉ nghiêm túc được ba hơi thở thì bản sắc nghịch ngợm đã lập tức bại lộ ra.

“Đúng vậy, đúng vậy, làm phụ thân đâu thể keo kiệt với con cái được. Lần này La Chinh chắc chắn thu hoạch được rất nhiều, có thứ gì tốt nhất định phải để cho thằng nhóc này một phần” Ngự Thần Phong đang ở đằng xa đột nhiên xông tới, nháy mắt với La Niệm.

“Hàm An, ngươi đừng xen vào giúp vui nữa đi!” Đôi lông mày xinh đẹp của Ninh Vũ Điệp nhướng lên.

Mấy năm nay, Ngự Thần Phong và La Niệm xem như rất hợp nhau…

Nhưng đầu óc Ngự Thần Phong không được thông minh như La Niệm, một đống thứ tốt trên người hắn ta đều bị La Niệm dùng đủ mọi quỷ kế chiếm làm của riêng. Thậm chí trong đó còn có một món chí bảo do Cố Bắc truyền lại, mà vật đó còn khá quan trọng với hắn ta nữa.

Sau khi biết được việc này, Tịnh Vô Huyễn đã mắng Ngự Thần Phong một trận, sau đó mới đòi về từ tay La Niệm…

Cho tới bây giờ Ngự Thần Phong vẫn còn canh cánh trong lòng, tâm lý vô cùng mất cân bằng, hiện tại càng phải giúp La Niệm chiếm được lợi lộc từ La Chinh.

“Ánh mắt Niệm Nhi của chúng ta rất cao đó, mấy thứ tầm thường nhìn không thuận mắt, người làm phụ thân không thể lấy đại cái gì ra được đâu” Ngự Thần Phong tiếp tục thêm dầu thổi lửa.

“Phụ thân, đừng nghe Nhị sư bá nói bừa, Niệm Nhi chỉ muốn một chút tâm ý từ cha mà thôi” La Niệm cười nói.

Tuy cậu nói như vậy nhưng ai cũng có thể nghe hiểu hàm nghĩa trong đó…

Thấy La Niệm như thế, Ninh Vũ Điệp cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

La Chinh cũng hiểu tính cách của La Niệm. Hắn cũng không để bụng, khẽ mỉm cười nói: “Đúng là không nên quá keo kiệt”

Dứt lời, hắn đưa tay chỉ một cái, nhẫn tu di trên ngón trỏ nổi lên vầng sáng mờ nhạt, một con rắn nhỏ màu vàng từ trong nhẫn tu di bơi ra.

Những người khác trong chính sảnh thấy La Niệm “lừa lọc” phụ thân mình, cũng muốn xem xem La Chinh có thể lấy ra cái gì.

Khi con rắn nhỏ màu vàng chui ra ngoài đã lập tức thu hút ánh mắt tất cả mọi người.

“La Chinh, đây là bảo vật gì?” Hàm Cửu Di thấy con rắn nhỏ này, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Thân thể Ngự Thần Phong thậm chí còn run lên, trố mắt nhìn chằm chằm vào con rắn nhỏ màu vàng, tròng mắt như muốn rớt cả ra…

Ngự Thần Phong có thiên phú rất mạnh, nhưng nếu không có rừng Lang Tuyền thì thực lực của hắn ta còn không bằng Tịnh Vô Huyễn.

Cũng bởi vì hắn ta dùng phần lớn thời gian và thiên phú vào mấy thứ chẳng ra đâu vào đâu, ví dụ như con rối.

Mấy năm nay hắn ta cũng bị La Niệm bóc lột khá nhiều con rối…

Hắn ta vừa liếc nhìn con rắn nhỏ màu vàng một cái đã lập tức bị nó hấp dẫn!

“Sư đệ, đây là một con rối hình rắn!” Ngự Thần Phong kích động nói.

Ngự Thần Phong cúi đầu xuống, hai mắt nhìn chòng chọc vào con rối hình rắn này…

Chỉ xét về kỹ thuật thì con rối hình rắn này cũng thường thôi, tay nghề của Ngự Thần Phong cũng có thể tạo ra một con rối giống hệt như thật. Tuy nhiên, hơi thở tích chứa trong cơ thể con rối hình rắn này thì hoàn toàn vượt khỏi tầm hiểu biết của hắn ta.

“Đây là một con rối” La Chinh gật đầu đáp.

Ngự Thần Phong cẩn thận vuốt ve con rắn nhỏ màu vàng, kích động nói: “Đây không phải Hàn Quang Diễm Kim, cũng không phải Ngọc Diện Kim, ta chưa thấy nguyên liệu thế này bao giờ, trong Thần vực cũng không có. Hơn nữa, hai mắt của con rắn này quá kỳ lạ, nó… Đệ lấy đâu ra con rắn vàng này vậy!

La Chinh cười nhẹ một cái, nói: “Đúng là con rắn vàng này không phải vật trong Thần vực, là một vị tiền bối ngoại vực tặng cho”

Trước khi La Chinh trở về Thần vực, Phù Nhị, lão Kim và mọi người không yên tâm nên đã tặng cho hắn một vài pháp bảo giữ mạng có thể dùng vào thời khắc nguy hiểm.

Phù Nhị tặng La Chinh ba lá bùa sấm sét, Trì Nghĩa tặng một viên thuốc, lão Kim tặng con rắn vàng nhỏ này…

“Vật nhỏ này mạnh cỡ nào?” Ngự Thần Phong hỏi tiếp.

La Chinh chớp mắt một cái, lắc đầu: “Ta chưa thử bao giờ, nhưng đối phó với một đại viên mãn thì chắc không thành vấn đề”

Dù sao đây cũng là vật bảo vệ tính mạng do lão Kim tặng, La Chinh chưa bao giờ sử dụng, có lẽ nó còn mạnh hơn La Chinh tưởng, bây giờ đưa cho La Niệm phòng thân cũng rất tốt.

Nghe La Chinh nói xong, sắc mặt Ninh Vũ Điệp cũng biến đổi. Nàng nói: “Bảo vật như vậy phu quân giữ lại phòng thân là được rồi, đưa cho Niệm Nhi thì quá…”

Nàng chỉ mới nói được phân nửa, Ngự Thần Phong đã bắt đầu túm lấy La Niệm cò kè mặc cả, căn bản không nghe nàng nói.

“La Niệm, nhường con rắn vàng nhỏ này cho ta đi! Ta dùng mười con rối đổi với con!”

“Không đổi!”

“Hai mươi con rối!”

“Không!”

“Ta còn có thể chế tác theo yêu cầu của con, con muốn cái gì ta giúp con làm cái đó…”

“Không!”

“Cho ta mượn nghiên cứu hai ngày…”

“…”

Thấy Ngự Thần Phong và La Niệm náo loạn hết cả lên, La Chinh chỉ có thể cười bất đắc dĩ.

Ngay sau đó, hắn đột nhiên nhíu mày, một luồng ý thức rót vào nhẫn tu di. Trong nhẫn tu di vẫn còn một con chuột chết, mà giờ đây bộ lông của nó đang phát ra ánh sáng mờ mờ.

Cái xác chuột này chính là chuột Thạch Lẫm La Chinh gặp phải khi vừa mới bước vào Thần vực.

Chuột Thạch Lẫm là do Cực Ác lão nhân để lại, không ngờ trời xui đất khiến thế nào mà lão lại bị chuột Thạch Lẫm cắn ngược, mất đi thân thể của mình.

Sau đó, khi chuột Thạch Lẫm cắn nuốt đan điền La Chinh, nó ăn phải khí hỗn độn tại thế giới bên trong cơ thể hắn mới bị độc chết.

Theo giải thích của Cực Ác lão nhân, chân linh độc nhất này đã từng phò tá một vị chân thần phong thánh, thậm chí còn dính đến bí mật “chuyển thế”. Dựa vào cái xác chuột này có thể tìm được chuột Thạch Lẫm sau khi chuyển thế, ngay cả chuột Thạch Lẫm chết rồi cũng cực kỳ đáng giá.

Nhưng về sau La Chinh cũng không thiếu Thần Vũ tệ, cho nên vẫn không bán cái xác chuột này đi.

Không ngờ đến lúc này, ngày này, cái xác chuột ấy lại biến đổi. Điều này chúng tỏ một con chuột Thạch Lẫm mới vừa được sinh ra ở một nơi nào đó trong Thần vực?

Nghĩ tới đây, La Chinh gọi Cực Ác lão nhân đang ở sâu trong não mình tỉnh lại…

“Sao thế, La Chinh? Giúp ta tìm được thân thể rồi sao?”

Cực Ác lão nhân đã bị phong ấn một thời gian dài, sau khi tỉnh lại vẫn còn mơ mơ màng màng.

“Chưa” La Chinh đáp, mấy năm nay hắn vẫn luôn ở dưới đáy Hỗn Độn nên chẳng có cơ hội tìm được thân thể thích hợp cho Cực Ác lão nhân: “Nhưng cái xác chuột kia có động tĩnh khác thường”

“Con chuột Thạch Lẫm kia? Nó chuyển thế rồi à?” Cực Ác lão nhân hơi sửng sốt, ánh mắt toát lên vẻ kích động.

La Chinh gật đầu rồi chợt đưa ngón tay ra lắc nhẹ, xác chuột Thạch Lẫm đen thùi lùi rơi ra khỏi nhẫn tu di.

Ngự Thần Phong còn đang năn nỉ La Niệm nhưng vẫn liếc mắt chú ý tới cái xác chuột bên này, lập tức hỏi: “Tiểu sư đệ, đây là đồ chơi gì vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận