Bách Luyện Thành Thần

Chương 3271: Huyết mạch của Đông Hoàng

ế Tuấn âm trầm nhìn chằm chằm vào Đông Hoàng Thái Nhất, sát ý lan tràn trong đôi mắt đen thăm thẳm“Vậy ta đây muốn xem thử chút tài mọn của ngươi có bản lĩnh gì!”

“Vù…”

Tay phải Đế Tuấn chậm rãi đưa ra, thương Tinh Ngân đã xuất hiện trong tay phải, ngay sau đó tay trái chỉ về phía Đông Hoàng Thái Nhất, một ánh sao đã rơi xuống, lơ lửng trên đỉnh đầu Đông Hoàng Thái Nhất.

“Đông Hoàng!”

Khi thấy ánh sao kia, sắc mặt của Cam Cao Hàn và các cường giả Thiên Cung đều thay đổi. Đế Tuấn dựa vào thương Tinh Ngân đã đánh chết không ít cường giả Thiên Cung, đương nhiên bọn họ không muốn Đông Hoàng chịu thiệt dưới ngọn thương này. Nhưng bọn họ còn chưa kịp hành động gì, Đông Hoàng Thái Nhất đã bị thương Tinh Ngân đánh dấu.

Đế Tuấn chợt nhấc trường thương lên, thân hình bỗng nhiên biến mất.

Dường như giờ phút này Đông Hoàng vẫn còn đang ngắm ánh sao trên đỉnh đầu, suy nghĩ cách phá giải.

Ngay trong nháy mắt khi Đế Tuấn biến mất, thân hình Đông Hoàng cũng chợt lóe lên, mang theo dấu ấn ánh sao đi tới phía trước vách núi.

“Ầm…”

Sau khi bóng người của Đế Tuấn hiện lên đã đâm trường thương về phía trước.

Với thực lực của Đế Tuấn, phát động công kích sau lưng Đông Hoàng, Đông Hoàng tuyệt đối không có cách nào né tránh, huống hồ vị “Đông Hoàng Thái Nhất” này chỉ là hàng giả mà thôi!

“Soạt!”

“Xuyên qua rồi à?”

Trong lòng Đế Tuấn vừa mới hiện ra ý nghĩ này đã cảm thấy có gì đó không đúng, dù sao cảm giác trường thương đâm xuyên qua cứ sai sai. Ông ta nheo mắt nhìn, lại sửng sốt một lần nữa.

Phía trước là một vách núi lớn, một thương này của ông ta đâm thủng một cái lỗ to phía trên vách núi!

“Cạch cạch cạch…”

Vết nứt trên núi Thái Nhất vốn đang mở rộng ra, bây giờ Đế Tuấn đâm thêm một thương, vết nứt mở ra càng rộng, trong lòng núi vang lên âm thanh sụp đổ.

“Tránh thoát à?”

Đế Tuấn rút thương Tinh Ngân ra, nhìn Đông Hoàng Thái Nhất phía trên với ánh mắt không thể tin được.

Cho dù là Đông Hoàng chân chính cũng khó mà phá giải được thương Tinh Ngân, nhưng đồ giả mạo này lại có thể tìm ra cách đối phó trong nháy mắt?

“Ngươi….”

Đế Tuấn vừa mới mở miệng, Đông Hoàng Thái Nhất đã quơ tay với ông ta, lạnh nhạt nói: “Vật đánh dấu có thể dời đi mà! Ánh sao của ngươi chẳng qua cũng chỉ là một loại ký hiệu mà thôi!”

Đế Tuấn bán tín bán nghi nhìn Đông Hoàng Thái Nhất chằm chằm, đột nhiên nâng thương Tinh Ngân lên, thân hình lại chợt lóe lên…

“Soạt!”

Nhát thương thứ hai, Đế Tuấn lại một lần nữa đâm vào vách núi Thái Nhất.

Nhát thương thứ ba…

Thương thứ tư…

Liên tiếp năm nhát thương, Đế Tuấn đều đâm hụt.

Mà trong năm thương này, Đông Hoàng Thái Nhất đều có cơ hội ra tay với Đế Tuấn, nhưng Đông Hoàng Thái Nhất cũng không có ý định phản kích.

Đông Hoàng Thái Nhất không ra tay, mỗi một lần đều chỉ khiến Đế Tuấn đâm về phía vách núi mà thôi…

“Bản tôn lợi hại như vậy?”

La Chinh nheo mắt nhìn về phía bầu trời hỏi.

“Ha hả, chúng ta là người sống hơn nghìn kỷ nguyên Hỗn Độn, trong những năm tháng dài đằng đẵng đó chẳng lẽ đều sống trên thân con chó hay sao? Bàn về sự từng trải, mấy bản sao này sao có thể so với chúng ta?” Hậu Nghệ nói.

“Ta đoán bản sao kia sắp nổi cơn thịnh nộ rồi” Ảo ảnh Đế Tuấn trên đỉnh đầu La Chinh nói.

Trải nghiệm của những bản sao này đương nhiên khác với bản tôn, nhưng tính tình tính cách cơ bản giống nhau, như Đế Tuấn bản tôn làm người cực kỳ nghiêm túc cố chấp, vị Đế Tuấn trên thế giới mẹ này cũng vậy. Ông ta không chấp nhận nổi việc bị đùa giỡn như mèo vờn chuột trong khi đang chiến đấu.

Các cường giả Thiên Cung ngẩng đầu nhìn bóng người của Đông Hoàng Thái Nhất không ngừng lóe lên, trên mặt ai nấy đều hiện lên vẻ kích động. Dù sao Đế Tuấn đã đánh chết mấy chục cường giả của Thiên Cung, trong lòng bọn họ hận vô cùng!

Sau năm lần đâm hụt liên tiếp, cuối cùng Đế Tuấn cũng tỉnh táo lại, cơn giận đang nổi lên trong đôi mắt thanh tú kia, dường như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Mà Đông Hoàng Thái Nhất vẫn đang ung dung nhìn Đế Tuấn…

Trong Hỗn Độn số bảy mươi bảy, mối quan hệ giữa Đông Hoàng Thái Nhất bản tôn và Đế Tuấn bản tôn cũng cực tốt, đương nhiên ông biết vị “Đế Tuấn” này đã tức giận đến cực điểm.

“Vù…”

Sau một hồi im lặng, Đế Tuấn mở rộng hai cánh, thân hình bắt đầu nhanh chóng nở ra.

“Thân thể hoang thần…”

Ánh mắt Diễm Phi nghiêm trọng.

Thật ra thực lực của các cường giả trên thế giới mẹ có một phân đoạn. Lúc kết thúc thời kỳ Thượng Cổ, hình thức ban đầu của các thế lực đại siêu cấp đã được hình thành. Khi đó Tam Cự Đầu tộc Nhĩ Thử, ông chủ Hắc Thuyền, Cơ Hiên Viên, Thần Nông, Nữ Oa, Phục Hy, Đông Hoàng…

Trước khi cánh cổng chân lý đóng lại, những cường giả này dùng thân thể hoang thần tiến vào vùng đất Kiếp Cốt trong Bỉ Ngạn, luyện thành thân thể vạn kiếp, khiến thân xác được gia tăng thêm một tầng!

Nhưng bắt đầu từ thời kỳ trung cổ, hoang thần bị phế, người đời sau căn bản không có khả năng bắt kịp bọn họ!

Cho nên dù trong số những người đời sau có vô vàn nhân vật kỳ tài trác tuyệt nhưng thân xác có chỗ thiếu sót trời sinh, cách để bù đắp lại thiếu sót này chính là “Hồn Nguyên Chi Linh”, nhưng Hồn Nguyên Chi Linh có hạn, cho dù trở thành Hồn Nguyên cảnh hậu kỳ vẫn có chênh lệch không nhỏ với những nhân vật như Đế Tuấn, Phục Hy!

Quan trọng hơn chính là có hai điều kiện để tiến vào Tam Thập Tam Trọng Thiên, một là vào Hồn thành, hai là vượt qua vùng đất Kiếp Cốt, cho nên dù là nhóm cường giả như Thu Âm Hà, Hà Trì, Lâm Chiến Đình, Phượng Nữ cố gắng tới mức nào, bọn họ cũng không có cách gì tiến vào Tam Thập Tam Thiên, cuối cùng cũng không thể trở thành cường giả hàng đầu như Đế Tuấn, Đông Hoàng!

Trong Thái Nhất Thiên Cung, người từng tiến vào Tam Thập Tam Trọng Thiên chỉ có một lão Anh, một Đông Hoàng.

“Vèo…”

Thân hình Đế Tuấn nhanh chóng bành trướng, hóa thành một người khổng lồ hai cánh cao đến một trăm nghìn trượng. Đôi cánh khổng lồ kia vỗ một cái, gió lốc cuộn ầm ầm. Trong lúc nhất thời đá vụn bay tứ tung, cát bụi cuồn cuộn!

“Nghiêm túc rồi?”

Đông Hoàng Thái Nhất cười nhạt.

Ông cũng kích phát sức mạnh hoang thần, thân hình bắt đầu nhanh chóng bành trướng. Chỉ trong nháy mắt, ông cũng hóa thành một người khổng lồ lớn chừng một trăm nghìn trượng, đứng sừng sững cách Đế Tuấn không xa!

Đông Hoàng đưa tay quơ giữa không trung, đồng thời phun ra một câu: “Dài ra!”

Thanh kiếm Tử Hồng cũng không ngừng lớn lên, lại lớn lên.

Kiếm Tử Hồng do Đông Hoàng dùng Thiên Kim Tỏa Thiết chế tạo ra, vốn dài sáu mươi sáu nghìn trượng, nhưng sau khi chế tạo dùng phương pháp bí mật co lại chỉ còn sáu thước sáu tấc, bây giờ chẳng qua chỉ là khiến nó trở về như cũ mà thôi!

Bây giờ Đế Tuấn đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, đôi cánh vẫy một cái, một mặt trời nóng rực hiện lên sau lưng ông ta, lao thẳng về phía Đông Hoàng Thái Nhất.

Đông Hoàng Thái Nhất không hoảng hốt không vội vàng, lăng không lùi về phía sau một bước. Không gian khẽ chấn động, cả người đã dịch chuyển lên tầng trời cao hơn.

Cuộc so đấu giữa hoang thần rất dễ làm tổn thương đến người vô tội, đương nhiên ông không muốn trong lúc đánh nhau sẽ ảnh hưởng đến La Chinh.

Sau khi thân thể khổng lồ của Đế Tuấn vồ hụt, vô số khối lập phương màu xanh lam hiện lên trong thân thể khổng lồ đó, cũng đuổi theo lên không trung.

Ngay khoảnh khắc Đế Tuấn vừa mới theo sau, trên đỉnh bầu trời hiện lên một bóng kiếm màu vàng khổng lồ, bóng kiếm màu vàng to lớn ấy gần như vắt ngang bầu trời Trung Thần Châu!

“Vù…”

Những bóng kiếm màu vàng kia xoay tròn về một bên, lập tức hóa ra mấy chục bóng kiếm màu vàng, bóng kiếm trực tiếp che khuất bầu trời Trung Thần Châu!

Toàn bộ vùng đất đai vô biên của Trung Thần Châu, hàng tỷ tỷ sinh linh đều chìm trong luồng sáng vàng này.

Diễm Phi, Phượng Ca và mọi người trong Thái Đích Cung thấy cảnh này đều rốt rít bụm chặt miệng mình.

Đó là kiếm Kim Phù dùng huyết mạch của Đông Hoàng để kích phát!

Lúc trước Đông Hoàng dốc toàn lực ứng phó nhưng chỉ có thể kích phát tối đa ba đường kiếm Kim Phù, khi ấy uy lực đã mạnh đến đáng sợ, những cường giả khác trên thế giới mẹ đều vô cùng kiêng kỵ. Bây giờ kiếm Kim Phù hiện lên trên bầu trời đâu chỉ gấp mười lần con số đó?
Bạn cần đăng nhập để bình luận