Bách Luyện Thành Thần

Chương 3419: Nhân giống vô hạn

Khi hai người chỉ còn cách nhau chừng một bước, rốt cuộc La Chinh cũng cảm nhận được gì đó bèn ngờ vực quay đầu nhìn lạiỞ đằng sau trống rỗng chẳng có gì.

La Chinh khẽ nhíu mày, trên mặt hiện vẻ hoang mang.

“Sao thế La Chinh?” Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi.

“Hình như có thứ gì đó đi theo ta” La Chinh hít hít, cảm giác quanh mình có một chút khí lạnh và âm u.

“Ở đây khá quỷ dị, ngươi phải cẩn thận.” Nguyên Thủy Thiên Tôn căn dặn.

Trước La Chinh chưa có ai từng vào đây cả, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không nắm bắt được nên chỉ đành bảo La Chinh cẩn thận.

La Chinh gật đầu rồi nhấc chân bước đi tiếp. Ngay khoảnh khắc khi hắn vừa định bước ra, luồng khí lạnh âm u kia bỗng tăng thêm một chút. Hắn đột nhiên nghiêng đầu qua, lập tức thấy được gương mặt đã thối rữa của cậu bé kia. Nó đang mở cái miệng máu thật to của mình ra, khóe miệng kéo dài mãi đến tận mang tai, mỗi một cái răng đều sắc nhọn như răng của dã thú, nước bọt màu đen bị kéo ra giữa hai hàm răng dài như sợi tơ, tỏa ra mùi tanh rất nồng.

“Cút!”

La Chinh giật nảy mình, gần như chỉ hành động theo bản năng, vung một cú đấm về phía đứa bé kia.

“Bốp!”

Bốn mươi nghìn thần quân lực do hắn tiện tay vung ra đập trên mặt đứa bé, khiến gương mặt cùng mớ răng nanh kia vặn vẹo, toàn bộ thân thể cũng bị lực lượng khổng lồ xoắn thành bánh quẩy. Nó bay ra xa hơn mấy nghìn mét rồi rơi xuống đất.

Ở cái nơi quỷ quái này sao lại có quái vật xuất hiện dưới lốt một đứa bé trai thế?

La Chinh khó hiểu tự hỏi, sau đó đi đến chỗ mà đứa bé vừa rơi xuống. Cú đấm vừa nãy của hắn đã đập nó đến mức be bét máu thịt, chết hẳn rồi.

Thế nhưng sau khi đến gần và nhìn xuống, vẻ mặt La Chinh lại thoáng thay đổi.

Trong cái hố không lớn không nhỏ trên mặt đất chỉ còn lại một tấm da người nhăn nheo, chính là cậu bé vừa nãy.

“Cái này…”

La Chinh vừa mới nhíu mày thì chợt cảm giác hơi lạnh truyền đến từ sau lưng. Hắn xoay người lại, lập tức trông thấy từng đứa bé trai đứng rải rác cách đó không xa. Chúng đều há miệng thật to, để lộ hàm răng sắc nhọn, trong đôi mắt cũng lập lòe ánh sáng quỷ dị. Ánh sáng ấy không hề mang theo ác ý mà là kiểu trêu tức, mỉa mai.

“Ngươi phù hợp không? Ngươi có thể ở lại đây không? Ở cùng với ta đi…”

Mười mấy đứa bé đồng thời cất giọng u ám, không ngừng lặp đi lặp lại.

“Các ngươi là thật à?” Hai mắt La Chinh khẽ nheo lại.

Không ai trả lời hắn, mấy đứa bé kia vừa lặp đi lặp lại câu nói vừa mở cái miệng máu của mình ra, băng băng xông về phía La Chinh.

“Rầm!”

Đối mặt với đứa bé tiếp cận mình đầu tiên, tay La Chinh chỉ khẽ khàng vẫy nhẹ, ba mươi nghìn thần quân lực đã đập lên người nó khiến thân thể nó méo cả đi, đồng thời bị quẳng vọt ra xa…

La Chinh biết muốn lấy được lực lượng cấp bản nguyên chắc chắn là sẽ khó, chỉ có điều, nếu độ khó chỉ dừng ở mức này thì đối với hắn thật quá đơn giản, chẳng khác nào ăn cơm uống nước.

Mặc dù mấy đứa bé kia có gương mặt trông thật đáng sợ, khí tức lại quỷ dị, nhưng thực lực thì không phải quá mạnh. Cứ có đứa bé nào đến gần là La Chinh sẽ tiện tay vung ra một đấm.

Mấy bé trai này cả thân thể lẫn sức mạnh đều chẳng đáng kể, chúng đều bị đập bay ra ngoài với cơ thể vặn vẹo biến dạng.

La Chinh vừa ra tay vừa tiến lại gần nơi mà mấy đứa bé kia rơi xuống, đồng thời liếc nhìn. Cũng giống ban nãy, sau khi rơi xuống, đứa bé chỉ còn lại đúng một tấm da người mỏng manh.

Sau khi diệt sạch mấy đứa bé này, La Chinh vừa thở ra một hơi thì đột nhiên lại cảm nhận thấy sau lưng mình chợt lạnh!

Càng có nhiều đứa bé trai xuất hiện hơn, lần này số lượng phải đến ba, bốn nghìn. Chúng vẫn mang dáng vẻ cứng đờ như tử thi ấy và dùng ánh mắt quỷ quái nhìn hắn chằm chằm.

Vẻ mặt La Chinh nghiêm trọng hơn hẳn. Thế giới này hiển nhiên là chân thật chứ không phải ảo ảnh gì, cục diện trước mắt hắn lúc này cũng khá phiền phức. Mặc dù thực lực của mấy đứa bé này không mạnh, nhưng số lượng có thể nhân lên mãi như thế sao?

“Vèo vèo vèo vèo…”

Thấy chúng lại xông về phía mình lần nữa, trên đầu La Chinh chợt hiện lên sợi lông màu xanh. Thân hình hắn lập tức linh hoạt và nhẹ nhàng, bay lượn về phía trước. Mấy đứa bé kia còn chưa đến gần, hắn đã chạy đi như một con cá chạch trơn tuồn tuột.

“Ấm!”

Lúc không thể nào né tránh được, La Chinh chỉ đành vung tay đánh bay đứa bé xông lại gần mình. Nhưng mỗi khi hắn đánh giết một đứa bé thì lại có càng nhiều đứa bé xuất hiện quanh hắn.

Thấy vậy, La Chinh dứt khoát không ra tay nữa mà chỉ dùng thân pháp linh hoạt của mình để luồn lách qua.

Mấy nghìn bé trai sau lưng hắn đứng thẳng lại, vươn cao đầu, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Ngươi phù hợp không? Ngươi có thể ở lại đây không? Ở cùng với ta đi!”

Cả một đám đông lúc nhúc theo sát sau lưng La Chinh.

Trong lúc La Chinh đang chạy, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng quay đầu lại nhìn, trên mặt là vẻ trầm tư.

Nếu bức tranh bất hủ đã là nơi để kế thừa huyết mạch, vậy bốn loại huyết mạch bản nguyên mà Hồ Nữ nói chắc chắn sẽ ở đây, mấy đứa bé này không phải xuất hiện vô duyên vô cớ…

“Đằng trước có thứ gì đó!”

Lời nói của La Chinh làm đứt mạch suy nghĩ của Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Thế giới hoang vắng này không rộng rãi gì, chỉ mới chạy được một lúc là đã đến điểm cuối. Ở điểm tận cùng của thế giới này chính là một bức tường bằng đồng thật lớn, ngay giữa bức tường có một cái khe, mà trong khe thì hiện ra đầy rẫy điểm sáng trắng.

Đó chính là điểm sáng trong thế giới Huyền Lượng!

Theo lý thì bây giờ sau khi xuyên qua “con đường” trong bức tranh bất hủ này, La Chinh sẽ ở trong thế giới Huyền Lượng, chỉ là thông qua Lục Giác Tinh Trận mà gượng ép mở ra một không gian nơi sinh linh hỗn độn có thể tồn tại được trong thế giới Huyền Lượng.

Khi La Chinh chạy đến trước bức tường bằng đồng, hắn mới phát hiện ra ở hai bên khe hở đều có một dòng Phạn văn.

“Có dịch được không?” La Chinh hỏi Văn Minh Chi Khí của văn minh Thiên Chấp.

Nơi đây thật sự quá lạ kỳ, nếu có thể đọc được tin tức hữu ích gì thì đương nhiên La Chinh sẽ thử.

“Được” Trong Văn Minh Chi Khí của văn minh Thiên Chấp truyền ra một giọng nói.

Trung tâm Thiên Chấp ở Thập Tam Trọng Thiên bắt đầu vận hành, chẳng bao lâu sau Phạn văn bên trái đã được dịch ra: “Huyết mạch bản nguyên, Nhân Giống Vô Hạn, khi sinh sôi đến giới hạn là sẽ đạt được…”

Nghe được lời giải thích của văn minh Thiên Chấp, La Chinh hơi ngẩn ra: “Nhân Giống Vô Hạn? Đây là huyết mạch gì?”

“Ta hiểu rồi” Nguyên Thủy Thiên Tôn lập tức phản ứng lại kịp: “Huyết mạch trong thế giới hoang vắng này chính là huyết mạch Nhân Giống Vô Hạn đấy. Sau khi bị đánh giết, không những không chết mà ngược lại còn sinh sôi ra nhiều thêm. Lời của mấy đứa bé kia không hề vô nghĩa!”

“Ngươi phù hợp không? Ngươi có thể ở lại đây không? Ở cùng với ta đi!”

“Phù hợp không?”

“Ở lại đây…”

Mấy đứa bé kia cũng đuổi theo. Bọn chúng không phải sinh linh của thế giới này mà chính là huyết mạch.

“Sau khi bị đánh giết, không những không chết mà còn có thể sản sinh ra càng nhiều cá thể hơn, huyết mạch này quá mạnh!”

Trong mắt La Chinh lóe lên tia sáng, huyết mạch như này không thể dùng từ “mạnh” để hình dung nữa mà trên thực tế, đó chính là thủ đoạn hết sức vô lại. Sau khi kế thừa huyết mạch này có lẽ không thể thực sự “sản sinh đến vô hạn”, nhưng song song với việc bảo vệ tính mạng còn có thể hóa ra nhiều cá thể có thực lực hùng mạnh, khả năng này đã mạnh đến mức không tưởng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận