Bách Luyện Thành Thần

Chương 3389: Đè ép

Có rất nhiều phương diện quyết định thực lực của một cường giả Bất Hủ cảnh, nhưng bức tranh bất hủ là quan trọng nhấtSự cường đại của Thông Thiên giáo chủ không chỉ vì y có một sức mạnh huyết mạch độc đáo riêng biệt, mà quan trọng hơn là những thu hoạch của y trong Tam Thập Tam Trọng Thiên.

Có thể nói trong khắp Bỉ Ngạn, ba mươi hai trọng thiên là những không gian đơn độc, mà Tam Thập Tam Thiên lại là một thế giới hoàn toàn mới. Nơi đó là đỉnh của hỗn độn, còn có thể thông tới ngoài thế giới Huyền Lượng…

“Bức tranh sắp mở ra rồi!”

“Các vị bắt đầu chuẩn bị đi!”

“Đặt Trọng Thạch các ngươi mang theo vào đá Tam Thanh”

Những sinh linh Bỉ Ngạn đã treo linh hồn và thể xác của mình vào đá Tam Thanh đều lấy Khinh Thạch ra, đánh ra những lốc xoáy màu trắng trên mặt đất rồi chui vào thế giới trong đá Tam Thanh thuộc về chính mình.

La Chinh cũng lấy một viên Trọng Thạch đặt vào lỗ hổng giữa đá Tam Thanh. Sau khi Trọng Thạch được đặt vào, bề mặt đá Tam Thanh bỗng nổi lên những đường văn lộng lẫy phức tạp, những đường văn này giống như những que sắt bị thiêu đỏ hội tụ về phía Trọng Thạch. Lúc đường văn hội tụ ở Trọng Thạch, Trọng Thạch cũng bị thiêu đốt, biến thành một quả cầu màu đỏ.

Sau đó La Chinh ngồi vào một góc của đá Tam Thanh, lẳng lặng chờ đá Tam Thanh đưa mình vào bức tranh bất hủ.

Trong lúc đông đảo sinh linh Bỉ Ngạn đang vội vàng đi vào bức tranh bất hủ thì tộc Yến Thắng, tộc Tam Mục và một vài tộc nhỏ ở Bỉ Ngạn đều phái người đi tới chỗ Cam Cao Hàn.

“Các hạ là lão Cam của Thái Nhất Thiên Cung? Vị này là lão Ninh? Tại hạ là Long Cương của tộc Yến Thắng. Không biết Đông Hoàng của Thái Nhất Thiên Cung đang ở đâu…”

Trước kia những chủng tộc Bỉ Ngạn này thường không thèm để mắt tới những dương hồn như Cam Cao Hàn, nhưng bây giờ bọn họ lại kéo nhau tới thăm hỏi, thái độ còn rất khách sáo, khiến Cam Cao Hàn và Ninh Hư Viễn vừa mừng vừa lo.

Những sinh linh Bỉ Ngạn này tới thăm hỏi với mục đích rất đơn giản, chủ yếu là muốn tìm hiểu thân phận của La Chinh, thậm chí còn bày tỏ thái độ ủng hộ La Chinh.

Trong quá khứ thì chuyện này là ngoài sức tưởng tượng!

Trước kia Đông Hoàng và Nữ Oa từng cố gắng móc nối với những chủng tộc Bỉ Ngạn này, nhưng lần nào cũng bị bọn họ ngoảnh mặt làm ngơ.

Những chủng tộc Bỉ Ngạn này từng nỗ lực vì Chung Yên, nhưng sau khi thử, sau khi thất bại, cuối cùng bọn họ lựa chọn thu mình vào một thế giới nhỏ trong Tam Thập Nhị Trọng Thiên, tự thỏa mãn với mấy tấc vuông thuộc về mình. Không phải bọn họ không muốn phản kháng, không phải bọn họ không dám phản kháng, nhưng kết quả của Nhân tộc và một vài chủng tộc Bỉ Ngạn khác đều là bài học rõ ràng ngay trước mắt.

Có điều thái độ của Thông Thiên giáo chủ và A Hỏa hôm nay đã mang tới cho bọn họ một tia hy vọng, lại thêm thái độ của La Chinh khiến các chủng tộc Bỉ Ngạn ở đây cảm thấy cần phải tìm hiểu kỹ càng hơn!

Đương nhiên, những chủng tộc Bỉ Ngạn này cũng không gióng trống khua chiêng. Tộc trưởng các tộc đều không ra mặt, chỉ sai người trong tộc tới đây mà thôi. Những chủng tộc Bỉ Ngạn này vẫn bị đè nặng bởi áp lực mà tộc Nguyên Linh mang tới.

Hiển nhiên Cam Cao Hàn không muốn từ bỏ cơ hội ngàn năm có một này, trong lúc giải thích lai lịch của La Chinh cũng thổi phồng hắn lên tận mây xanh…

Trong những chủng tộc Bỉ Ngạn này vẫn có rất nhiều cường giả Bất Hủ cảnh, nếu có thể tập hợp bọn họ lại một chỗ thì sẽ hình thành nên một thế lực đáng gờm.

“Vù! Vù! Vù…”

Lúc này đá Tam Thanh bỗng phóng ra một tia sáng vàng thẳng tắp, tia sáng này nằm theo chiều dọc, lao vút vào trong bức tranh.

Sau khi tia sáng vàng đầu tiên phóng ra, đến tia thứ hai, tia thứ ba, tia thứ tư…

Tia sáng vàng này được tạo thành bởi viên Trọng Thạch được khảm vào đá Tam Thanh. Khoảnh khắc ánh sáng vàng lao vào bức tranh bất hủ, các sinh linh Bỉ Ngạn trong đá Tam Thanh cũng được đưa vào tranh.

La Chinh ngồi một bên đá Tam Thanh, Trọng Thạch càng lúc càng sáng, không gian xung quanh cũng dao động theo. Một lực hấp dẫn cực lớn tác động lên người hắn, chẳng mấy chốc hắn đã bị lôi đi.

“Soạt!”

La Chinh vừa tiến vào bức tranh bất hủ đã có cảm giác như đụng phải một bức tường kiên cố với tốc độ cực nhanh, nói cách khác là bị nghiền ép bởi một luồng sức mạnh không thể chống cự.

Mặc kệ thân thể hắn cứng rắn tới mức nào cũng không thể chống lại luồng sức mạnh này, thân thể trở thành một phiến mỏng dán vào bức tranh bất hủ!

Giờ khắc này, cuối cùng La Chinh cũng hiểu được vì sao những người trong bức tranh bất hủ lại là một hình chiếu phẳng. Thì ra bọn họ cũng giống như mình, bị dí vào bức tranh bất hủ, bị dát mỏng như một trang giấy?

Nói chung, nếu thân thể bị dát mỏng như vậy thì chỉ có thể chết. Trong nháy mắt bị đè ép cực độ như vậy, ngay cả linh hồn cũng sẽ tan thành mây khói. Nhưng ý thức của hắn vẫn tồn tại nguyên vẹn, cảm giác trên thân thể cũng đang tồn tại, nhưng phương thức hoạt động lại hơi…

La Chinh thử hoạt động tay chân, sau đó tay chân cùng nhau hoạt động, toàn thân giống như con cua, bò ngang trong bức tranh bất hủ!

“…”

Tuy có thể cử động nhưng La Chinh vẫn cảm thấy cạn lời. Hắn cảm thấy mình giống như hoàn toàn thay đổi hình thái, hóa thành một sinh linh khác.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối, bức tranh bất hủ này thực sự khiến chúng ta biến thành một hình vẽ?” La Chinh hỏi.

“Ngươi phải nhìn thấy trước lúc tiến vào bức tranh rồi chứ” Nguyên Thủy Thiên Tôn đã sớm đoán được La Chinh sẽ có phản ứng này.

“Điều này có ý nghĩa gì?”

Xây dựng Hồn thành hay vùng đất Kiếp Cốt đều là để tăng cường sức mạnh cho người đi vào rèn luyện. Chẳng lẽ trở thành Bất Hủ cảnh hay người trong tranh thì nhất định phải biến thành một bức tranh à?

“Ý nghĩa?” Nguyên Thủy Thiên Tôn trầm ngâm một chút: “Có lẽ đây là một cách khác để tiến vào thế giới Huyền Lượng”

Ngoại trừ thông qua hang động trong Tam Thập Tam Trọng Thiên và không gian Tắc San thì không có cách nào khác để tiến vào thế giới Huyền Lượng, càng không thể dùng phương pháp truyền tống.

Nhưng thật ra đạt được năng lực huyết mạch của bản thân trong bức tranh bất hủ cũng xem như rời khỏi thế giới hỗn độn, có lẽ bản thân nó là một phương thức “truyền tống” khác, chỉ là trước lúc truyền tống phải ép phẳng bản thân…

Văn minh Khoảnh Khắc sẽ không làm chuyện vô nghĩa, phỏng đoán này của Nguyên Thủy Thiên Tôn khá là hợp lý.

Nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn nói vậy, La Chinh gật đầu một cái, nhưng chẳng mấy chốc đã phát hiện mình không thể hoàn thành động tác này.

Sau khi La Chinh quen thuộc động tác bèn quơ tay quơ chân, bỏ chạy theo chiều ngang như một con cua, tốc độ không chậm chút nào. Nhưng trong lúc La Chinh đang bò ngang trong bức tranh thì chợt nhìn thấy một vật gì đó vừa dài vừa nhỏ đang nhanh chóng tiến tới gần.

Vật kia tứ chi dài nhỏ, di chuyển như một mũi tên rời dây cung, xẹt qua người La Chinh với tốc độ cực nhanh. Chờ vật này rời đi, La Chinh mới phản ứng lại được, hóa ra đó là một tộc nhân tộc Tử Vân!

“Cái này không công bằng…”

La Chinh hét lớn.

Hình thể của tộc nhân tộc Tử Vân vô cùng thích hợp với hình thái này, tốc độ nhanh hơn La Chinh gấp mấy lần.

“Ngươi chưa nhìn thấy tộc Nguyên Linh, đó mới càng bất công” Nguyên Thủy Thiên Tôn nhún vai. Bản thể của tộc Nguyên Linh là một hình cầu, có bị đè ép thế nào thì vẫn là một hình cầu, có thể tự do đi lại trong bức tranh bất hủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận