Bách Luyện Thành Thần

Chương 3848: Từ Quang Cực Thái

Tinh Không Giác Côn lượn quanh mấy cây Thánh Trụ vài vòng. Theo kế hoạch ban đầu, nó chỉ cần tiêu hao hết sức mạnh của La Niệm là được, khi đó chỉ còn lại Khương Tử Nha thì không đáng nhắc tới, như vậy có thể giải quyết vấn đề một cách dễ dàng nhất. Có điều, nó không dự đoán được rằng vào giây cuối cùng, La Niệm lại thi triển dịch chuyển không gian để chạy trốnTinh Không Giác Côn định xác định hướng đi của La Niệm thông qua khí tức không gian, nhưng nó khó mà hiểu được năng lực không gian do Thiên Hoàn Trượng thi triển ra, mất một lúc thật lâu nó mới xác định được một phương hướng đại khái là ở chỗ Thánh Trụ. Thế là nó cũng nối gót đuổi tới.

Lúc còn cách Thánh Trụ một khoảng, dựa vào trực giác bén nhạy, nó vốn đã cảm ứng được sự tồn tại của hai người.

Nhưng đột nhiên, hai người họ lại biết mất một cách hết sức kỳ lạ!

Tinh Không Giác Côn dùng gợn sóng năng lượng để cảm giác vạn vật, trong mắt nó vạn vật trên thế gian này đều tản ra năng lượng, ngay cả người chết cũng có. Kẻ có thể biến mất hoàn toàn khỏi vùng cảm giác của nó cần phải che kín hết mọi khí tức năng lượng, ngay cả vật dùng để che chắn cũng không thể tản ra khí tức năng lượng.

Việc này khá khó thực hiện.

Chắc là nhờ Thiên Hoàn Trượng kia…

Nếu sử dụng sức mạnh của Thiên Hoàn Trượng để ẩn nấp thì đúng là nó rất khó tìm ra được.

Nhưng nó không thể làm trái mệnh lệnh của Hàng Cách Giả, nó đành phải tìm kiếm thật cẩn thận.

“Ô…”

Nó phát ra từng đợt âm thanh kéo dài.

Những âm thanh này chạm vào mặt ngoài của vật chất và bắn ngược trở lại, qua đó có thể giúp nó “nhìn” ra hình dáng của vật chất.

Diện tích ảnh hưởng của âm thanh này rộng kinh người, nhưng nó tìm tới tìm lui vẫn không phát hiện ra bóng dáng hai người kia.

Chắc là tìm nhầm hướng rồi.

Tinh Không Giác Côn vung đuôi định rời đi thì bên trên Vĩnh Hằng thần đình bỗng có một cánh cửa mở ra, một điểm sáng màu trắng chui ra khỏi cánh cửa ấy.

Điểm sáng màu trắng chớp lóe một chút, trong đầu Tinh Không Giác Côn bỗng vang lên giọng nói của Hàng Cách Giả.

“Canh giữ ở đây!”

Tinh Không Giác Côn chẳng biết tại sao lại phải làm thế, nhưng nó không thể từ chối mệnh lệnh của Hàng Cách Giả.

Chỉ một lúc sau, Tinh Không Giác Côn đã trông thấy một người khác mở cánh cửa kia ra rồi ngã sấp xuống trên nóc của Vĩnh Hằng thần đình.

Điểm sáng màu trắng chớp lóe lần nữa, mệnh lệnh của Hàng Cách Giả lại xâm nhập vào trong đầu của Tinh Không Giác Côn: “Dốc hết sức giết hắn!”

Tinh Không Giác Côn hơi kinh ngạc.

Con người trước mắt nó đây thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, đó là sinh linh ngăn thứ ba chưa từng trải qua Xích Ngọc Tế, tại sao lại phải dốc sức chứ?

Kinh ngạc thì kinh ngạc, nó sẽ không ngu xuẩn đến mức đi hỏi Hàng Cách Giả.

“Xì xì xì…”

Tia chớp năm màu bắt đầu lượn lờ trên sừng nhọn trên đầu Tinh Không Giác Côn.

Những tia chớp năm màu ấy càng lúc càng tụ lại nhiều hơn, uy lực cũng càng lúc càng lớn!

“Ô…”

Tinh Không Giác Côn phát ra một tiếng động rồi khóa chặt lấy mục tiêu, tia chớp năm màu trên sừng nó lập tức bắn thẳng về phía người kia.

La Niệm và Khương Tử Nha đang ba chân bốn cẳng leo thật nhanh trên sợi xích thời gian. Ban nãy họ thấy Tinh Không Giác Côn có ý định rời đi nên trong lòng còn đang thầm may mắn, thật không ngờ cuối cùng nó lại đột nhiên đổi ý, chọn ở lại canh giữ trên Vĩnh Hằng thần đình.

Lúc hai người họ còn đang hoang mang thì bỗng thấy một cánh cửa mở ra, sau đó La Chinh rơi ra từ đó hệt như một khối thi thể không có ý thức.

“Phụ thân!”

Bây giờ thấy Tinh Không Giác Côn phát động công kích, trong lòng La Niệm ngập tràn lo lắng.

“Roẹt!”

Tia chớp năm màu kia đánh trúng La Chinh, ánh chớp nở rộ bao phủ toàn bộ Vĩnh Hằng thần đình.

Tinh Không Giác Côn không hề lo lắng Vĩnh Hằng thần đình sẽ xảy ra vấn đề gì, bởi Thần đình đã có khóa thời gian ngăn lại nên sẽ không thể bị phá hỏng được.

Chỉ có điều, nó cảm thấy mình dùng Ngũ Sắc Lôi có vẻ hơi kiểu chuyện bé xé ra to. Nếu không vì câu nói của Hàng Cách Giả thì nó chắc chắn sẽ không làm như thế, giết con gà thôi mà việc gì phải dùng đến đao mổ trâu?

Vầng sáng của Ngũ Sắc Lôi đến nhanh mà đi cũng nhanh. Sau khi ánh chớp tan đi hết, Tinh Không Giác Côn mới thấy được cái kẻ thậm chí còn chẳng bò nổi kia lại chẳng hề hấn gì?

“Ta đã nói với ngươi phải dốc hết sức! Ngay cả Chấp Bút Giả mà cũng không làm gì được hắn!” Điểm sáng màu trắng nhắc nhở Tinh Không Giác Côn lần nữa.

“Cái gì…”

Mặc dù Tinh Không Giác Côn không quá coi trọng sức mạnh của Chấp Bút Giả, nhưng dù sao đó cũng là chúa tể của bức tranh bất hủ, không phải trong không gian ấy Chấp Bút Giả là kẻ vô địch sao?

“Thế thì ta hiểu rồi…”

Những vằn đậm màu trên thân thể Tinh Không Giác Côn không ngừng hội tụ lại, Ngũ Sắc Lôi ban nãy lại sinh ra nhưng lần này, màu sắc của nó đậm hơn nhiều, năng lượng chứa trong đó cũng không thể so sánh.

Mặc dù La Chinh không nhìn thấu được thế giới này, nhưng hắn vẫn cảm nhận được đòn tấn công hùng mạnh của Ngũ Sắc Lôi.

May mà cơ thể này của hắn rất mạnh, có thể chịu được tia chớp kia.

Lúc này trung tâm Thiên Chấp đã có thể giải mã hình ảnh đứt quãng, La Chinh liền thấy trên bầu trời có một con cá thật lớn mang đủ màu sắc, mà con cá này hắn đã từng gặp qua.

“Tinh Không Giác Côn!”

Tinh Không Giác Côn mà hắn gặp được trên Hồn thành không hề có địch ý gì với hắn, tại sao bây giờ lại ra tay luôn với hắn, nguyên nhân trong này không khó để đoán ra.

Thấy Tinh Không Giác Côn tích tụ sức mạnh lần nữa, La Chinh lần mò bò dậy từ dưới đất, dáng vẻ liêu xiêu!

May nhờ có trung tâm Thiên Chấp giải mã hình ảnh cho hắn, nếu không thì chỉ động tác đứng dậy đơn giản này thôi cũng rất khó thực hiện. Khương Tử Nha đã phải tập luyện trong rất nhiều kỷ nguyên hỗn độn mới thành công.

Với tốc độ của La Chinh thì làm sao có thể tránh được đòn tấn công của Tinh Không Giác Côn?

Ngũ Sắc Lôi đậm màu mang theo uy năng đáng sợ đánh về phía La Chinh.

“Chết đi, con người kia…” Tinh Không Giác Côn nói.

Nhưng trước khi Ngũ Sắc Lôi đánh trúng La Chinh, từ bên ngoài thân thể La Chinh bỗng có từng sợi tơ kim loại thật mảnh mọc ra. Sợi tơ kim loại này hình thành một lồng giam kỳ lạ bao quanh La Chinh.

Sau đó, một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện. Ngũ Sắc Lôi không thể tiến vào trong lồng giam mà ngược lại, toàn bộ sức mạnh đều bị dẫn ngược về phía Vĩnh Hằng thần đình, còn La Chinh thì không bị tổn thương chút nào!

“Đây là gì?”

Thấy sự biến hóa kỳ lạ của La Chinh, trong ánh mắt Tinh Không Giác Côn lộ ra vẻ khó tin. Nó không ngờ có người có thể tránh được đòn tấn công của nó dễ dàng như vậy!

“Ngươi không sợ sấm chớp, vậy dùng ‘Từ Quang Cực Thái’ hấp thu ngươi…”

Tinh Không Giác Côn nhẹ nhàng giơ đuôi lên, hai tia sáng mảnh nhỏ có hình xoắn ốc xoay tròn hướng về phía La Chinh.

Từ Quang Cực Thái này không phải là tuyệt học của Tinh Không Giác Côn mà là thần thông đến từ Hàng Cách Giả, sức mạnh của Thâm Không!

Giờ này khắc này, hình ảnh mà trung tâm Thiên Chấp giải mã ra đã hoàn toàn nối liền với nhau.

La Chinh vừa nhìn thấy hai sợi dây nhỏ thì lập tức phát hiện ra điều bất ổn, phản ứng đầu tiên của hắn chính là chạy!

Hắn càng nôn nóng thì bước chân của hắn lại càng chênh vênh, giống như kẻ say rượu. Hắn vừa chạy được mấy bước thì đã bị hai tia sáng mảnh nhỏ kia bắt được, một tia đâm vào qua cánh tay và tia còn lại thì đâm vào qua cẳng chân.

Thân thể La Chinh vốn không thể phá vỡ, nhưng ngay khoảnh khắc khi sợi dây nhỏ vừa chui vào, xương cốt máu thịt trên cẳng chân và cánh tay kia lập tức bị từ hóa thành hình thái năng lượng thuần khiết!

Năng lượng bị từ hóa lại bị tia sáng mảnh nhỏ nhanh chóng hấp thu!

Chỉ trong nháy mắt, một tay một chân của La Chinh đã không còn.

Tốc độ của tia sáng nhanh đến kinh người, nhoáng cái đã lan từ tay La Chinh lên đến thân thể…

“Phụ thân!”

Giờ phút này La Niệm cũng không đoái hoài gì đến việc ẩn núp nữa, cứ thế hét to lên.

Theo tình hình này thì không bao lâu nữa, toàn bộ cơ thể La Chinh sẽ hóa thành năng lượng thuần và bị hấp thu hết sạch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận