Bách Luyện Thành Thần

Chương 3207: Chiến sự

La Chinh vừa nói xong, Minh Đình Nguyệt của núi Thái Tú hừ lạnh một tiếng: “Thuần Hạo là Thuần Hạo, Trịnh Song Kỳ là Trịnh Song Kỳ, hai tên vô dụng này có thể đánh đồng với Bôi Tuyết?”Lúc Minh Đình Nguyệt nói lời này, Trịnh Song Kỳ cũng chạy tới, Thuần Hạo cũng ở cách đó không xa.

Hai người nghe Minh Đình Nguyệt nói, sắc mặt tức khắc xanh mét.

Bọn họ là nhân vật thành danh đã lâu trong vùng đất Kiếm Đỗng, đến miệng Minh Đình Nguyệt lại trở thành đồ vô dụng.

Nhưng Minh Đình Nguyệt là đệ tử tầng ba, là Thiên Tiết Độ tương lai, địa vị cao ngất, ngay cả người có bối cảnh phi phàm như Thuần Hạo cũng không thể lọt vào mắt Minh Đình Nguyệt.

Hà Trì thấy La Chinh có sự tự tin như vậy cũng rất bất ngờ.

Trong thời gian ngắn ngủi này, hẳn là tu vi của La Chinh đã tăng cao…

Thấy Lý Bôi Tuyết nhìn chằm chằm La Chinh, đang định nói chuyện thì Hà Trì đã giành nói trước: “Thật ra ta cũng rất chờ mong trận khiêu chiến này, nhưng hôm nay chưa phải lúc, chỉ sợ hai vị không có cơ hội này, hiện tại ta có chuyện quan trọng muốn tuyên bố”

Hầu hết đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng đã rời khỏi tòa nhà Thanh Đồng, tập trung trước mặt Hà Trì.

Gọi các đệ tử ra ngoài, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.

Hoàn cảnh vốn hơi ồn ào náo động lập tức trở nên yên ắng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Hà Trì.

“Quan Sơn Châu đã sắp rơi vào tay giặc” Hà Trì nói.

Nghe ông nói như vậy, trên mặt các đệ tử đều hiện lên vẻ bất ngờ.

“Chẳng lẽ Sơn Hà bảo lũy bị đánh chiếm rồi?”

“Không thể nào đâu…”

“Nếu Quan Sơn Châu rơi vào tay giặc, vậy chẳng phải là…”

Quan Sơn Châu vốn không quan trọng, nhưng cả châu nằm ở cửa khẩu phía đông và phía tây, nếu Quan Sơn Châu thất thủ, sau đó mấy châu lớn kế tiếp đều sẽ mở rộng cửa cho tộc Kim Ô xâm chiếm, các đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng đều hiểu được tầm quan trọng của Quan Sơn Châu.

Trên mặt La Chinh cũng hiện lên vẻ bất ngờ.

Vừa mới tới Long Thành không lâu, La Chinh từng đi tới Quan Sơn châu, khắc sâu ấn tượng về Tham Thiên Đại Kiếm trong Sơn Hà bảo lũy, không ngờ mới đó mà đã rơi vào tay giặc.

“Đúng, Kim Ô chiếm được Quan Sơn châu, thế như chẻ tre, đã lần lượt đánh hạ mấy châu lớn, hiện tại đã tới Kỳ Bắc Châu” Hà Trì nghiêm mặt nói.

“Cái gì!”

“Hành động nhanh như vậy?”

“Trời ạ!”

Không chỉ các đệ tử tầng một, tầng hai mà cả những đệ tử tầng ba cũng đột nhiên biến sắc.

Kỳ Bắc Châu giáp với Trung Thần Châu, điều này có nghĩa rằng tộc Kim Ô đã sắp đánh tới biên giới đầu não Thái Nhất Thiên Cung, bọn họ cũng đoán hành động của tộc Kim Ô sẽ rất nhanh, nhưng không ngờ lại nhanh đến như vậy!

Nói tới đây, sắc mặt Hà Trì càng thêm nghiêm túc: “Các vị thân là thành viên của vùng đất Kiếm Đỗng, cũng là một thành viên của Thái Nhất Thiên Cung, hiện giờ Thái Nhất Thiên Cung đang trong giai đoạn hết sức nguy nan, hy vọng các vị sẽ góp chút sức vì Thiên Cung, bảo vệ trăm triệu tộc nhân trong Trung Thần châu!”

Các châu thuộc quyền quản lý của Thái Nhất Thiên Cung tuy rất nhiều, nhưng hầu hết đều tập trung ở Trung Thần Châu.

Nếu thật sự bị tộc Kim Ô tấn công vào Trung Thần Châu, sợ rằng Trung Thần Châu sẽ sinh linh đồ thán, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Dù là Long thành hay là kiếm phái trong bảy ngọn núi đều bắt đầu điều động đệ tử, đương nhiên vùng đất Kiếm Đỗng cũng không ngoại lệ…

Ban đầu các đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng vẫn duy trì im lặng, chiến tranh của các đại tộc siêu cấp có ý nghĩa như thế nào không cần nói cũng biết, ngay cả cường giả Hồn Nguyên cảnh cũng phải thập tử nhất sinh trong cuộc chiến này!

Trong lúc mọi người ở đây còn đang im lặng, Lưu Hận đột nhiên lên tiếng: “Hà Trì tiến bối khách sáo, chúng ta có được ngày hôm nay là nhờ sự bồi dưỡng của Thiên Cung, góp một phần sức lực cho Thiên Cung là điều tất nhiên”

“Lưu Hận huynh nói đúng, đám chim què này sớm muộn gì cũng bị chúng ta diệt sạch…” Một đệ tử khác thuộc tầng ba cũng phụ họa theo.

“Chỉ là Kim Ô, lại dám…”

Dưới sự dẫn dắt của các đệ tử tầng ba, bầu không khí trong vùng đất Kiếm Đỗng nhanh chóng sôi nổi lên.

Bọn họ là Nhân tộc, căn cơ của đa số người đều tập trung tại Trung Thần Châu, một khi Thái Nhất Thiên Cung sụp đổ, kết cục của tộc nhân bọn họ sẽ vô cùng thê thảm, thật sự đi tới bước cuối cùng, ngoại trừ liều chết thì không còn cách nào khác.

Hà Trì nhìn đám hậu bối này, tâm trạng không có chuyển biến tốt đẹp.

Nguy cơ của Kỳ Bắc Châu khó giải quyết, nhưng nguy cơ lớn nhất của Thái Nhất Thiên Cung không phải Kỳ Bắc Châu…

“Chiến sự Kỳ Bắc Châu vô cùng nguy cấp, các vị chuẩn bị một phen rồi tập trung tại Long thành, đến lúc đó sẽ phân công nhiệm vụ cho các vị…” Hà Trì nói lại một lần, sau đó phóng ra một loạt kiếm vàng.

Thái Nhất Thiên Cung lấy kiếm làm lệnh, chỉ Thái Nhất Vệ năm sao mới có thể nắm giữ.

Kiếm vàng phóng ra, La Chinh nhận lấy hai thanh kiếm, một thanh là nhận thay cho Tà Thần.

Vùng đất Kiếm Đỗng kêu gọi tất cả mọi người đang bế quan, đương nhiên Tà Thần cũng bao gồm trong đó, nhưng đến bây giờ Tà Thần vẫn chưa xuất quan.

“Chẳng lẽ đang bị nhốt trong thần miếu?” La Chinh thầm suy đoán.

Chờ Hà Trì rời đi, La Chinh và những người khác trở lại tòa nhà Thanh Đồng.

Vừa mới đi vào đã nhìn thấy Tà Thần đang bước tới, trên mặt có vẻ hoảng hốt, vừa thấy La Chinh thì cung kính thi lễ, La Chinh liền hỏi: “Lần này bế quan có tới thành Vạn Linh hay không?”

“Ta đã tới thành Vạn Linh, vô tình thăm dò một ngôi thần miếu ngoài thành, còn có chút thu hoạch nhỏ, cho nên xuất quan muộn” Tà Thần đáp.

Tà Thần làm gì trong Bỉ Ngạn, La Chinh không thể nắm trong tay.

Tuy Tà Thần bày ra dáng vẻ không có gì phải thẹn với lương tâm, nhưng La Chinh vẫn hơi nghi ngờ.

Muốn rời khỏi thần miếu cũng không phải chuyện dễ dàng, nếu mấy ngày sau Tà Thần mới ra ngoài thì cũng bình thường, nhưng chỉ chậm mấy nén nhang thì lại rất đáng nghi.

“Ù…”

Ánh mắt La Chinh chợt lóe lên, đoạn trí nhớ của Tà Thần lúc ở trong Bỉ Ngạn đã hiện ra trong đầu hắn.

Thập Tam Trọng Thiên…

Vượt qua…

Lấy kết tinh linh hồn ở thành Vạn Linh…

Tình cờ lấy được một chiếc chìa khóa Bỉ Ngạn, tiến vào thăm dò…

Tà Thần tạo ra một thế giới hoàn toàn không tồn tại trong Hỗn Nguyên Kim Đấu. Tất cả những gì La Chinh nhìn thấy đều là ký ức do Tà Thần tưởng tượng ra.

Nhưng bản thân Tà Thần cũng không hề nghi ngờ đoạn ký ức này, dù sao trí nhớ thực sự của hắn ta cũng đã bị xóa đi.

Luyện Thể Phân Thần chính là như vậy, muốn lừa gạt chủ nhân của mình thì chỉ có thể lừa cả bản thân.

Nhưng trên người Tà Thần lại có cảm giác kỳ quái, hình như với tính cách của hắn ta thì không thể khám phá Bỉ Ngạn từng bước tuần tự như vậy.

Lúc điều tra trí nhớ La Chinh cũng phát hiện ra cảm giác kỳ lạ, nhưng lạ ở đâu thì La Chinh không nói rõ được.

Sau khi đưa kiếm vàng cho Tà Thần, La Chinh bèn bảo hắn ta đi chuẩn bị.

Trở lại mật thất tu luyện của mình, La Chinh trải một tờ giấy trắng ra, tay phải cầm bút do dự một hồi, trên giấy rồng bay phượng múa, viết ra chân ý của đạo Chân Ngộ Thiên.

Trước đây La Chinh nghĩ rằng hy vọng Thái Nhất Thiên Cung giúp mình hoàn thành tâm nguyện phục hưng, còn Chân Ngộ Thiên là một điều kiện trao đổi.

Nhưng hiểu biết của La Chinh càng ngày càng nhiều, cũng hiểu được Nhân tộc là một tồn tại chỉnh thể, hắn không nên che giấu Chân Ngộ Thiên này, hắn định sẽ giao hết toàn bộ Chân Ngộ Thiên cho Đông Hoàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận