Bách Luyện Thành Thần

Chương 3575: Tiếng kêu gọi

Phục Hy vẫn theo dõi sát sao La Chinh, thấy vẻ mặt đau đớn của La Chinh dần dần bình phục thì Phục Hy vô cùng tò mò“La Chinh, ngươi đóng thính giác của mình rồi?” Phục Hy dùng thần thức nói với hắn.

La Chinh còn đang tập trung cảm nhận tiếng niệm tụng trầm thấp kia, nghe câu hỏi của Phục Hy hắn chỉ lắc đầu đáp: “Không phải”

“Có vẻ như ngươi không còn khó chịu nữa…” Phục Hy càng kinh ngạc.

“Tiếng kêu gào đã không còn nữa, đám Quỷ Quyệt mà ngươi nói hình như đang niệm tụng gì đó” La Chinh đáp.

“Niệm tụng cái gì?” Phục Hy nhướng mày.

Phải biết trước khi tiến lên con đường Than Khóc, Phục Hy và Nữ Oa đã chuẩn bị chu toàn. Dù sao trên đường tới Thượng Thanh Thiên, chỉ cần không chú ý một chút là sẽ mất mạng.

Trong lúc trốn trong nhà lá, bọn họ cũng phong bế thính giác của mình, nhưng vì muốn biết tình hình bên ngoài nên cứ cách một khoảng thời gian là Phục Hy lại lấy một con chuột nhỏ ra khỏi túi Linh Thú của mình.

Tiếng kêu trên con đường Than Khóc vô cùng mạnh mẽ. Đám chuột này được bắt ở Thái Thanh Thiên, là họ hàng gần với Bố Thử, tuy không tính là một chi của “dị tộc” nhưng cũng không quá yếu ớt. Thế mà đám chuột này không kiên trì nổi ba hơi thở đã hai mắt đỏ đậm rồi điên cuồng giãy giụa, sau đó nổ chết.

Ban ngày trên con đường Than Khóc có sáu canh giờ, buổi tối có mười canh giờ. Cứ cách một canh giờ, Phục Hy sẽ thả ra một con chuột để thử nghiệm. Kết quả là tiếng kêu gào kéo dài liên tục suốt mười canh giờ, cho đến tận bình minh. Sau bình minh, con chuột được Phục Hy thả ra còn lành lặn, lúc này Phục Hy và Nữ Oa mới dám khôi phục thính giác.

Từ phản ứng của đám chuột, có thể thấy tiếng kêu gào của Quỷ Quyệt kéo dài liên tục suốt cả đêm. Giờ La Chinh lại nói tiếng kêu gào đã dừng lại, đây là điều không thể nào.

Nhưng phản ứng của La Chinh đã chứng minh tất cả, hắn không hề có vẻ gì là đau đớn.

Chẳng lẽ đám Quỷ Quyệt trên con đường Than Khóc đã xảy ra biến hóa gì?

Phục Hy suy nghĩ gì đó, bàn tay hiện lên ánh sáng xanh vuốt nhẹ qua tai mình, thính giác đã khôi phục bình thường.

Hắn ta quá tin tưởng vào phản ứng của La Chinh mà lại quên mất rằng sau khi có được huyết mạch đặc biệt, trong người La Chinh đã có hai loại sinh mệnh thể khác hẳn người thường.

Ngay khi thính giác của Phục Hy khôi phục thì tiếng kêu gào chói tai khiến người ta khó có thể chịu đựng cũng lập tức tràn vào trong tâm trí hắn. Hai mắt Phục Hy trắng dã, thân thể không ngừng run rẩy.

“Không muốn sống nữa hả?”

Nữ Oa ở bên cạnh đột nhiên biến sắc, nàng vội vàng vươn tay đâm vào tai Phục Hy. Sau khi thính giác bị phá hỏng lần nữa, Phục Hy mới ngừng run rẩy, cũng hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Nữ Oa khó hiểu hỏi.

Ban nãy La Chinh và Phục Hy nói chuyện bằng thần thức, Nữ Oa không biết bọn họ nói gì, lại càng không biết vì sao Phục Hy lại khôi phục thính giác để rồi tự chuốc lấy phiền phức.

Thấy phản ứng của Phục Hy, La Chinh cũng cảm thấy khó hiểu, bèn nói: “Đám Quỷ Quyệt kia đã không còn kêu gào nữa, vì sao Phục Hy tiền bối vẫn không chịu được…”

“Không kêu gào nữa sao” Nữ Oa nhíu mày nhìn chằm chằm La Chinh: “Có lẽ mà âm thanh ngươi nghe được không giống với bọn ta?”

Lúc này Phục Hy cũng dần dần tỉnh lại, cảm xúc phẫn uất từ thần thức phóng ra, hắn ta hung tợn trừng mắt với La Chinh: “Thằng nhóc thối tha, ngươi muốn hại chết ta?”

Hiện tại cường độ kêu gào của Quỷ Quyệt vẫn vô cùng cao, nếu không phải Nữ Oa nhanh tay nhanh mắt thì có lẽ linh hồn của Phục Hy đã bị thương nặng, nghe tiếng kêu gào này chừng một nén nhang thôi đã đủ để giết chết Phục Hy!

“Là ta sơ ý, Phục Hy tiền bối” La Chinh áy náy: “Nhưng ta thật sự nghe được tiếng niệm tụng, hơn nữa còn là tiếng niệm tụng vô cùng có quy luật…”

La Chinh dùng thần thức truyền lời nói của mình cho tất cả mọi người trong nhà lá.

“Tiếng niệm tụng có quy luật…”

“Chẳng lẽ đám Quỷ Quyệt này còn có ngôn ngữ riêng?”

“Hay là tai ngươi bị tiếng kêu gào phá hỏng rồi?”

Nữ Oa, Phục Hy và ba thợ săn Bất Hủ đều nhìn La Chinh bằng ánh mắt đầy quái lạ.

Quỷ Quyệt là một thứ không rõ lai lịch, thỉnh thoảng cũng xuất hiện ở Thượng Thanh Thiên. Chúng giống như do oán niệm của một loại sinh vật nào đó tập hợp mà thành, còn mục đích tồn tại của chúng là gì, vì sao mà đến thì không ai biết rõ. Mọi người càng không biết lai lịch của Quỷ Quyệt thì lại càng sợ hãi nó.

“Ta không nghe nhầm đâu” La Chinh lắc đầu đáp lại: “Tiếng niệm tụng có quy luật này, giống như…”

Nói tới đây, trong mắt La Chinh bỗng lóe lên tia sáng chói lóa: “Giống như đang niệm tụng Phạn văn!”

Tiếng niệm tụng này nghe rất nhịp nhàng, tuy không có cao thấp trầm bổng hệt như tiếng niệm kinh, nhưng vô cùng giống Phạn văn.

Âm thanh giống như tiếng hát của người khổng lồ đầu trọc “Ba Phàm” khi đó cũng rất nhịp nhàng…

Thì ra không phải đám Quỷ Quyệt kia đang kêu gào mà là đang trao đổi bằng Phạn văn mà không ai nghe hiểu!

“Phạn văn?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

“Ha ha” Huyết Lang khoát tay: “Không nói đám Quỷ Quyệt này có hiểu Phạn văn hay không, tiếng quỷ khóc sói gào này có phải là tiếng nói chuyện bằng Phạn văn hay không, cho dù là thật ngươi cũng nghe không hiểu”

Ngôn ngữ nghe không hiểu là không thể xác nhận, Huyết Lang cảm thấy lời của La Chinh thật là vô nghĩa.

“Chưa chắc” Nữ Oa nở nụ cười: “Trùng hợp là hắn có thể nghe hiểu”

Huyết Lang, Huyết Nha, Huyết Sư đồng loạt trừng mắt, vẻ mặt như đang nói “ngươi đang đùa ta đấy à”.

Các thợ săn Bất Hủ quanh năm lang bạt khắp Tam Thanh Thiên, cũng có hiểu biết tương đối về Phạn văn.

Phạn văn được khắc ấn còn có thể giải mã, nhưng “Phạn ngữ” được niệm tụng thì hoàn toàn không thể nào. Loại ngôn ngữ này ẩn chứa rất nhiều thứ, rất phức tạp…

Sinh linh trong Hỗn Độn đều có những hạn chế bẩm sinh, muốn sinh linh trong Hỗn Độn giải mã “Phạn ngữ” chẳng khác nào bảo người câm nói chuyện, bảo người mù vẽ tranh, đây là chuyện nằm ngoài nhận thức của bọn họ.

Đông Hoàng và lão Anh cũng nhìn La Chinh bằng ánh mắt quái lạ, bọn họ không biết những chuyện xảy ra trong Bỉ Ngạn, đương nhiên cũng không biết La Chinh có năng lực này.

“Ta cũng không chắc mình có nghe hiểu được hay không, nhưng ta có thể thử” La Chinh nói.

Có lẽ cái mà Quỷ Quyệt đang nói không phải “Phạn ngữ”, văn minh Thiên Chấp cũng không có năng lực phá giải.

La Chinh nhanh chóng nói chuyện với văn minh Thiên Chấp. Hắn không dám trực tiếp cho văn minh Thiên Chấp nghe tiếng kêu gào bên ngoài mà truyền âm thanh mình nghe được vào thế giới trong cơ thể. Văn Minh Chi Khí của văn minh Thiên Chấp chuẩn bị sẵn sàng xong bèn bắt đầu giải mã từng đợt tụng niệm. Cùng lúc đó, trung tâm Thiên Chấp tại tầng hai Ngọc Thắng Thiên cũng bắt đầu hoạt động điên cuồng…

Lần này thời gian giải mã tương đối dài, đợi một lúc lâu Văn Minh Chi Khí của văn minh Thiên Chấp mới vang lên âm thanh: “Những âm thanh này đúng là Phạn văn”

“Vậy chúng đang nói cái gì?” La Chinh vội vàng hỏi.

“Phần lớn âm thanh không có ý nghĩa, có thể là kinh văn trong một nghi thức nào đó, cứ niệm tụng lặp đi lặp lại như vậy” Văn Minh Chi Khí của văn minh Thiên Chấp đáp.

“Một loại kinh văn…” La Chinh hơi thất vọng.

Đúng lúc này, Văn Minh Chi Khí lại bổ sung: “Ngoại trừ kinh văn không có ý nghĩa, trong đó còn kèm theo một câu”

“Câu gì?” Tinh thần La Chinh đột nhiên chấn động.

“Chúng vẫn luôn gào lên ‘ngươi mau trở lại’, giống như thiếu mất một đồng loại, cho nên mới không ngừng kêu gọi đồng loại của mình trở về” Văn Minh Chi Khí nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận