Bách Luyện Thành Thần

Chương 3477: Một mẻ hốt gọn

“Không” nhìn chằm chằm La Chinh như thể đang nhìn một con quái vật, trong phút chốc không nói nên lờiLúc này nó mới nhớ ra tại sao Cơ Hiên Viên lại muốn dẫn La Chinh đi một cách cấp bách như thế, và vì sao tộc Nguyên Linh buộc phải bắt được La Chinh.

Tên nhóc này đúng là tồn tại vượt qua lẽ thường…

“Sao ngươi làm được?” Không không nhịn được bèn hỏi.

La Chinh chỉ hờ hững liếc nhìn nó, nói: “Không trả lời được, ngươi có thể ra rồi”

Mặc dù hắn đã dung hợp Khởi Nguyên Thần Huyết, nhưng mức sử dụng của hắn đối với thần huyết mới chỉ dừng ở giai đoạn năng lượng tương khắc, còn nếu bàn về thực lực cứng đối cứng thì La Chinh chưa chắc đã đối kháng được những tồn tại như Không và Thông Thiên giáo chủ.

La Chinh không biết rõ lắm về thế cục bên ngoài, cho nên cần lợi dụng sức mạnh của Không.

Lúc La Chinh lặng lẽ sửa đổi trạng thái không gian bên trong Ngư Cổ, Thông Thiên giáo chủ còn chưa phát hiện ra. Y đang chiến đấu dữ dội với Nữ Oa và Phục Hy nên không rảnh kiểm tra Ngư Cổ, mà tính chất và trạng thái của không gian đã bị thay đổi nên trên thực tế đã cắt đứt mối liên hệ giữa Thông Thiên giáo chủ và pháp bảo không gian này.

Nhưng khóa Xuyên Tâm thì thật sự nối liền với Thông Thiên giáo chủ, khi La Chinh vừa tháo bỏ ba sợi xích kia, sắc mặt y đột nhiên biến đổi.

Ngay lúc Thông Thiên giáo chủ hơi phân tâm, Phục Hy lại in một ấn bát quái lên người y.

“Ầm!”

Thông Thiên giáo chủ lại miễn cưỡng chống chịu một chưởng của Phục Hy lần nữa, y bay vọt ra ngoài.

Phục Hy và Nữ Oa đều thấy hơi lạ. Đang trong trận chiến sinh tử cam go như này, dù Thông Thiên giáo chủ có mạnh đến mấy thì cũng cần dốc hết sức ứng phó. Nhưng vừa rồi hình như Thông Thiên giáo chủ thất thần? Y gặp phải phiền phức gì chăng?

Trong lòng hai người có suy đoán ấy nên đương nhiên sẽ không nương tay chút nào, thân hình họ đồng thời lóe lên, đuổi sát theo Thông Thiên giáo chủ.

Lúc Thông Thiên giáo chủ bay ngược ra sau, y cũng không rảnh lo nghĩ đến Nữ Oa cùng Phục Hy. Y đã nhân cơ hội Không còn chưa sẵn sàng mới dễ dàng bắt nhốt Không vào Ngư Cổ. Nếu Không thật sự thoát ra ngoài thì đây mới là phiền phức lớn nhất của y!

Bây giờ Không vẫn đang bị nhốt trong Ngư Cổ, trong chốc lát không thể nào phá hủy Ngư Cổ được nên Thông Thiên giáo chủ vẫn còn cơ hội xoay chuyển.

“Vụt!”

Lúc y bay đi, Phục Hy cùng Nữ Oa cũng đuổi theo.

“Phiền thật!”

Thông Thiên giáo chủ nhướng mày, lật tay phẩy lên, Lục Hồn Phiên phất phới bay lên.

Lục Hồn Phiên cứ thế bay đi không cần gió, khí tức rét lạnh khuếch tán từ đó ra khiến nhiệt độ trong phạm vi trăm dặm xung quanh lập tức giảm xuống.

“Ô…”

Sáu cái đầu quỷ một sừng màu đen bỗng lao vọt ra từ trong Lục Hồn Phiên, phát ra từng tiếng tru tréo quái dị.

Lục Hồn Phiên này được tạo ra bằng cách tế luyện sáu quỷ hồn hùng mạnh, chúng cũng tương đương với khí linh của Lục Hồn Phiên.

Nếu không phải không còn cách nào khác thì Thông Thiên giáo chủ sẽ không để đám quỷ hồn này ra tay, nhưng bây giờ y phải đối phó với Không ở trong Ngư Cổ nên chỉ đành để Lục Hồn Phiên ngăn cản Phục Hy cùng Nữ Oa.

Sáu cái đầu quỷ một sừng kia trôi lửng lơ, hướng thẳng đến chỗ Phục Hy.

Vẻ mặt Phục Hy rất bình tĩnh, hắn ta vươn tay ra xoay nhẹ, trên đầu của sáu đầu quỷ một sừng đã hiện ra ấn bát quái.

“Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!”

Sau sáu tiếng nổ đùng đoàng, sáu đầu quỷ một sừng phát ra tiếng kêu rên liên hồi, đồng loạt bị đánh bay.

Sáu quỷ hồn này cũng vô cùng lợi hại, dính phải một chưởng của Phục Hy mà không hề bị tiêu diệt, nhưng sau cuộc đối đầu vừa rồi thì Lục Hồn Phiên cũng phải chịu tổn hại rất lớn.

Thông Thiên giáo chủ nghe thấy đám đầu quỷ một sừng kia kêu rên cũng hết sức đau lòng. Song, y không để ý đến mà dùng một tay giơ Ngư Cổ lên, định điều động lực không gian trong Ngư Cổ để trói Không lại.

Có điều, y vừa cầm Ngư Cổ lên, sắc mặt bỗng hơi khựng lại.

Lúc này đây, pháp bảo không gian đã bầu bạn với y vô số năm nay đã mất hẳn liên hệ với y!

Xiềng xích trói buộc Không mới được tháo ra thôi mà, chỉ trong từng ấy thời gian mà đã phá được Ngư Cổ của y rồi?

Thông Thiên giáo chủ không tin!

Lúc y đang định gắng sức khống chế Ngư Cổ thì Ngư Cổ bỗng phát ra tiếng vang “tùng” nho nhỏ.

Một gợn sóng không gian vô hình thuận theo âm thanh này nhẹ nhàng khuếch tán ra…

“Tùng tùng, tùng tùng tùng …”

Chẳng bao lâu sau, Ngư Cổ đã phát ra hàng loạt âm thanh theo nhịp.

Âm thanh này vang lên cùng với gợn sóng không gian, thậm chí còn thu hút sự chú ý của Phục Hy cùng Nữ Oa ở cách đó không xa.

“Tùng tùng tùng, tùng tùng …”

Thông Thiên giáo chủ nhíu chặt lông mày nhìn chằm chằm Ngư Cổ của mình, trong lòng đã khiếp sợ tột độ.

Chín luật Ngư Cổ là Tỏa, Khấu, Trảm, Phóng, Biến, Thanh, Trấn, Thích, Nữu. Nhịp này chính là luật thứ tám, luật Thích, cũng là muốn thả sinh linh bị nhốt trong không gian của Ngư Cổ ra ngoài!

Thật sự là gặp quỷ rồi…

Phương pháp này chỉ mình y là sử dụng được…

“Không” chỉ dựa vào độ hiểu biết của mình về chân lý không gian mà đã có thể dễ dàng nắm giữ?

“Ù…”

Gương mặt Thông Thiên giáo chủ lúc này như thể gặp phải quỷ, y nhìn Không chui ra khỏi Ngư Cổ với phong thái nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy.

Hai mắt nhìn nhau, hai vị cường giả đỉnh cao đều đọc được vẻ kinh ngạc khiếp sợ một cách bất thường trên mặt của đối phương.

“Không” thì kinh hãi trước thủ đoạn của La Chinh, còn Thông Thiên giáo chủ thì vì Không có thể ra ngoài được, đồng thời y còn thấy hoang mang khó hiểu.

Vẻ mặt kia của Không là sao chứ? Tại sao nó cũng có vẻ mông lung? Lẽ nào không phải tự nó ra ngoài được?

Ngay lúc Thông Thiên giáo chủ còn đang thấy kỳ lạ thì Ngư Cổ lại vang lên.

“Tùng tùng tùng, tùng tùng…”

Vẫn là luật thứ tám, luật Thích.

Không bao lâu sau đã có thêm một bóng người nữa chui ra khỏi Ngư Cổ, đương nhiên đó là La Chinh.

Lúc nhìn thấy hắn, chút nghi hoặc trong đầu Thông Thiên giáo chủ đã được giải đáp ngay lập tức. La Chinh tỉnh rồi!

Xem ra người thả Không ra chính là La Chinh?

Nhưng mối nghi hoặc càng lớn hơn lại tới, dựa vào đâu mà La Chinh có thể mở được khóa Xuyên Tâm, và dựa vào đâu mà hắn có thể điều khiển Ngư Cổ?

“La Chinh?”

“Hắn tỉnh lại rồi?”

Vẻ mặt của Phục Hy cùng Nữ Oa cũng không khá hơn Thông Thiên giáo chủ là bao.

La Chinh tỉnh lại có nghĩa hắn đã rời khỏi bức tranh bất hủ và lấy được một huyết mạch, hắn cũng là một trong số các Bất Hủ cảnh. Nhưng người vừa mới đạt tới Bất Hủ cảnh khó mà phát huy được sức mạnh huyết mạch, dù bây giờ hắn tỉnh lại thì e là cũng không thể đối kháng với Thông Thiên giáo chủ…

Chỉ có điều, làm sao La Chinh và Không có thể thoát khỏi Ngư Cổ thì Phục Hy và Nữ Oa cũng không hiểu.

“Không, ta đã thả ngươi ra, ngươi có thể ra tay rồi đấy” La Chinh nói với Không.

Nghe vậy, Phục Hy cùng Nữ Oa không kìm được mà liếc nhau một cái, trong mắt họ toàn là vẻ kinh hãi.

Không là do La Chinh thả ra? Rốt cuộc trên người La Chinh đã xảy ra chuyện gì?

“Không” nhìn La Chinh một chút, trên mặt là nụ cười mang đầy thâm ý sâu sắc: “Đương nhiên phải ra tay rồi, có điều các ngươi cũng đừng mong rời đi!”

Nó vừa dứt lời, gợn sóng chân lý không gian đã tuôn ra từ trong cơ thể nó.

Thần thông huyết mạch của cổ thần hỗn độn mà bạo phát ra thì cực kỳ đáng sợ, trước đây Thông Thiên giáo chủ có thể dễ dàng giam Không lại chẳng qua vì bất ngờ xông lên lúc Không chưa chuẩn bị mà thôi, đây cũng là nguyên nhân khiến Không tức giận bất bình.

Bây giờ Không đã lấy lại được tự do nên cảm thấy mình sẽ không giẫm lên vết xe đổ ấy nữa.

Thông Thiên giáo chủ nó muốn giết, cả La Chinh nó cũng muốn!

“Ù!”

Trong phạm vi vạn dặm xung quanh bỗng xuất hiện một không gian tam giác khổng lồ. Tam giác này cực kỳ vững chắc, đủ để tự hình thành một thế giới.

Đây được xem là thủ đoạn cực hạn nhất của chân lý không gian mà Không sử dụng. Chỉ riêng một thần thông này thôi đã vượt hơn hẳn Ngư Cổ của Thông Thiên giáo chủ rồi, hiển nhiên Không đang muốn một mẻ hốt gọn bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận