Bách Luyện Thành Thần

Chương 3260: Tùy ý đánh chết

ấy vị sơn chủ thấy ngôi sao lơ lửng trên đầu mình thì hết sức kinh ngạc“Những ngôi sao này là cái gì?”

“Hình như là một loại tín vật Bỉ Ngạn, ta có thể cảm nhận được hơi thở của hắn”

“Tại sao lại xuất hiện những tín vật Bỉ Ngạn này?”

Bốn vị sơn chủ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng mấy người Phượng Nữ, Minh Thạch và Bạch Hồ vừa thấy những ngôi sao này liền thay đổi sắc mặt.

“Là dấu ấn ánh sao…” Phượng Nữ lẩm bẩm.

Đến đẳng cấp như Đế Tuấn thường thì hơn mười nghìn năm cũng không ra tay với ai. Dù ông ta sở hữu thương Tinh Ngân đã mấy nghìn năm rồi nhưng người bên ngoài hoàn toàn không hay biết, chỉ có những người kề cận Đế Tuấn như mấy người Phượng Nữ mới biết được.

Vậy nên vừa thấy ánh sao xuất hiện, bọn họ biết ngay Đế Tuấn đã đến Trung Thần Châu.

Sau vài phút kinh ngạc, bốn vị sơn chủ nhanh chóng trở nên thận trọng.

Bốn người họ đã là những lão yêu quái sống vô số năm tháng, bản năng chiến đấu mách bảo bọn họ những ngôi sao này không đơn giản.

Năng lực của tín vật Bỉ Ngạn vốn quái lạ, chỉ cần một chút sơ sót là phải lấy mạng để đổi!

“Bất kể đây là thứ gì thì cũng phải bảo vệ bản thân trước!”

“Hự…”

Sơn chủ núi Thái Thanh vừa nói dứt lời liền vỗ lên ngực một cái.

Từng luồng Lôi Đình Phong Bạo bao ông lại, tạo thành một vùng năng lượng tuyệt đối trong phạm vi trăm trượng xung quanh ông, bất cứ thứ gì vượt qua ranh giới này đều bị xé thành mảnh vụn.

Sơn chủ núi Thái Tú nhẹ nhàng vung thanh kiếm dài, đường kiếm nối liền không dứt, vô số bóng kiếm hiện ra như cỏ dại, bao quanh ông chặt chẽ…

Sơn chủ núi Thái Minh và núi Thái Sơn cũng tự sử dụng thủ đoạn của mỗi người để bảo vệ bản thân.

Bởi vì những ngôi sao này mà những cường giả đang đuổi giết tộc Hữu Hùng đều tạm thời dừng tay.

Người của tộc Hữu Hùng cũng nhờ vậy mà có cơ hội nghỉ ngơi lấy sức. Đồng thời chúng nhìn họ đầy nghi vấn, chúng không biết vì sao Thiên Cung lại đột nhiên dừng tay.

“Ong…”

Ngay sau đó, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một khối lập phương.

Có thứ gì đó vượt qua không gian, dịch chuyển đến trên núi Thái Nhất.

Núi Thái Nhất đã bị lồng giam Thiên Địa bao vây vững chắc, cho dù là Ninh Hư Viễn, Minh Thạch cũng không thể dịch chuyển. Trên thế gian này, người có thể coi thường lồng giam Thiên Địa cũng không nhiều!

“Ong…”

Khối lập phương rung lên, một bóng người mơ hồ hiện ra, bóng người đó còn có một đôi cánh dài mười mấy trượng và cầm một cây trường thương màu xanh lam.

“Vút…”

Bóng hình kia vừa xuất hiện đã biến mất trong nháy mắt.

“Rắc!”

Ngay sau đó, mọi người phát hiện bóng hình mơ hồ kia xông về phía sơn chủ núi Thái Thanh.

Mà Lôi Đình Phong Bạo có thể xé xác mọi thứ của sơn chủ núi Thái Thanh lại không ngăn cản người kia được một chút nào.

Chỉ trong chớp mắt, sơn chủ núi Thái Thanh cảm nhận được sức ép cực kỳ lớn, ông nảy sinh một ý nghĩ theo bản năng, e là ông chắc chắn phải chết…

“Phập!”

Cây trường thương màu xanh lam trực tiếp xuyên thủng thân thể sơn chủ núi Thái Thanh. Nhưng khi mũi thương chưa xuyên vào thân thể mình thì sơn chủ núi Thái Thanh đã cảm thấy sức lực, linh hồn, ý thức, ý chí, tinh thần của mình đã bị rút cạn rồi, tất cả đã không còn thuộc về ông nữa…

Sau khi đâm thủng cơ thể sơn chủ núi Thái Thanh, mũi thương màu xanh lam không dừng lại. Thậm chí, nó còn không được rút ra khỏi cơ thể ông mà đã biến mất một cách quỷ dị rồi chỉ nháy mắt lại đâm vào cơ thể sơn chủ núi Thái Tú.

“Phập!”

Xuyên qua, biến mất, xuất hiện…

Chỉ trong nháy mắt, cây trường thương lại xuyên qua cơ thể sơn chủ núi Thái Kim…



Bốn vị sơn chủ lần lượt bị giết chết.

Nhưng bất kể là bốn vị sơn chủ bị giết chết hay những người khác đều không ai kịp phản ứng lại. Bọn họ chỉ thấy bốn cây thương màu xanh lam lóe lên, cùng lúc xuyên qua thân thể bốn vị sơn chủ, bốn vị sơn chủ bị giết chết cùng lúc. Sau đó, một bóng hình với đôi cánh dài lại xuất hiện thêm một lần nữa.

Đến lúc này, người ngoài mới nhìn thấy mặt mũi ông ta, chính là Đế Tuấn – Yêu Hoàng của tộc Kim Ô.

Sau khi bị đuổi giết liên tục, mấy người Chúc Hồng Khoan thấy Đế Tuấn xuất hiện thì như thấy được ánh sáng hy vọng trong lúc tuyệt vọng.

“Là Đế Tuấn đại nhân!”

“Đế Tuấn của tộc Kim Ô đích thân tới!”

“Tốt quá, cuối cùng cũng được cứu rồi!”

So với bọn chúng, không khí bên Thái Nhất Thiên Cung lại trở nên trầm trọng chỉ trong nháy mắt.

Người như Đế Tuấn, ngoại trừ lão Anh hoặc Đông Hoàng đích thân ra tay thì không ai làm gì được ông ta…

Nếu được chuẩn bị đầy đủ, có lẽ sơn chủ sáu núi có thể chống đỡ.

Nhưng mới đây thôi, Đế Tuấn ra tay đột ngột, trong tình thế không kịp đề phòng thì bốn vị sơn chủ đã bị giết chết trong nháy mắt.

Ở đây cường giả như mây nhưng có ai có thể chính diện chống lại ông ta?

Đế Tuấn lơ lửng trên không, hai cánh mở rộng, một ảo ảnh hình tròn màu vàng hiện lên sau lưng ông ta. Đó là tín ngưỡng của tộc Kim Ô, vật tổ mặt trời.

“Ong…”

Khi vật tổ mặt trời xuất hiện, tất cả tộc nhân tộc Kim Ô đều phải quỳ lạy.

Suốt ngàn năm, vạn năm, trăm triệu năm qua, đây luôn là lễ nghi không thể làm trái trong tộc Kim Ô.

Phượng Nữ, Minh Thạch, Bạch Hồ và người tộc Kim Ô ở đây vừa nhìn thấy ảo ảnh mặt trời màu vàng thì hai chân run lên, cong xuống theo phản xạ có điều kiện, nội tâm bọn họ cũng muốn quỳ lạy!

Nhưng bản năng ngăn họ lại…

Tất cả tộc nhân tộc Kim Ô đều tỏ ra hết sức đau khổ, thân thể run rẩy vì bản năng và thói quen đang đấu tranh trong người họ.

Cuối cùng, bọn họ vẫn không quỳ xuống, bản năng của họ đã chiến thắng.

Thấy mấy người Phượng Nữ, Minh Thạch vẫn lơ lửng trên không trung mà không hề nhúc nhích, trên mặt Đế Tuấn hiện rõ sự thất vọng: “Tại sao lại phản bội ta?”

Minh Thạch, Bạch Hồ và những tộc nhân tộc Kim Ô khác đều im lặng. Bọn họ không phản bội Đế Tuấn, chẳng qua là phản bội Đế Tuấn đang đứng trước mặt họ thôi.

Thấy người tộc Kim Ô không trả lời, Đế Tuấn cũng không ép họ.

Cây trường thương màu xanh lam trong tay ông ta quét ngang một đường, trên bầu trời lại xuất hiện ánh sao giáng xuống.

“Vù, vù, vù…”

Lần này là bảy ánh sao, lần lượt xuất hiện trên đầu bảy cường giả của Thiên Cung.

Cảnh tượng bốn vị sơn chủ vừa chết vẫn còn khiến người Thiên Cung rung động. Bọn họ biết rõ ánh sao xuất hiện trên đỉnh đầu nghĩa là bọn họ đã là người chết rồi…

“Vút!”

Triệu Hàn của núi Thái Tú nhìn thấy ánh sao hiện lên trên đầu mình thì mặt mày tái xanh, ông lựa chọn chạy trốn theo bản năng.

Sáu người khác cũng lựa chọn tương tự, hoặc là dùng bí pháp khiến bản thân rắn chắc hơn nữa, hoặc là chạy trốn về các hướng khác nhau.

Nhưng ngay trong lúc bọn họ bỏ chạy thì Đế Tuấn đã nâng tay, ném cây trường thương xanh lam nặng nề lên.

“Phập phập phập phập phập phập!”

Trước sự chứng kiến của mọi người, cả bảy cường giả đều bị cây trường thương nặng nề xuyên qua cùng một lúc.

Loại thủ đoạn giết người này mạnh mẽ, bá đạo, gần như không thể ngăn cản!

Tất cả mọi người đều thấy trong lòng nặng trĩu. Bọn họ như đám dê con không có sức phản kháng, hoàn toàn không làm gì được Đế Tuấn.

Sau khi giết chết bảy người, Đế Tuấn lại bay lên cao, hờ hững cầm cây trường thương màu xanh lam trong tay, tùy ý tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận