Bách Luyện Thành Thần

Chương 3013: Thời gian tính toán

Sầu Tuẫn nói với Mạc Nhất Kiếm rằng, muốn đánh bại Sơn thì chỉ có một cách, đó là để hắn ta đâm trúng Sơn một nhát kiếmNhưng muốn đâm trúng Sơn – người có năng lực tiến hành dịch chuyển không gian liên tục – là một việc rất khó!

Có điều, Mạc Nhất Kiếm lại bảo rằng việc này cứ giao cho hắn ta là được.

Ngộ tính của Mạc Nhất Kiếm đối với Tâm Lưu Kiếm, người thường hoàn toàn không thể nào với tới. Trong nháy mắt khi ra tay với Sơn, hắn ta đã tiến vào trạng thái Tâm Lưu và không ngừng suy đoán cũng như dự đoán phương thức tấn công mà Sơn có khả năng sẽ tiến hành.

Loại dự đoán này không thể nào chính xác hoàn toàn, dù sao ngay cả Mạc Nhất Kiếm cũng chẳng thể tính toán rõ ràng xem Sơn nghĩ gì trong đầu. Tuy nhiên, hắn ta có thể hướng dẫn và ép buộc ý nghĩ của đối thủ.

Sầu Tuẫn tung chiêu, Mạc Nhất Kiếm ra tay, Sầu Tuẫn lại tung đòn lần nữa. Mạc Nhất Kiếm tính toán rõ ràng ý nghĩ của Sơn sau khi trải qua ba lần thay đổi, rốt cuộc cũng để Sầu Tuẫn đâm trúng ngực gã.

Chỉ có điều, uy lực của nhát kiếm này khiến Mạc Nhất Kiếm quá thất vọng. Nếu đổi lại thành hắn ta, mặc dù khó mà đâm xuyên qua cơ thể Sơn nhưng rạch ra một vết thương trên người gã thì hắn ta vẫn làm được.

So ra, nhát kiếm của Sầu Tuẫn chẳng khác nào đang gãi ngứa!

Song, biểu cảm thành công trên mặt Sầu Tuẫn khiến Mạc Nhất Kiếm càng không hiểu nổi: “Huynh đang làm loạn gì thế? Trường kiếm của huynh có độc à? Người ta còn chẳng chảy máu kia kìa, dù kiếm có độc thì e là cũng chẳng có hiệu quả gì?”

“Huynh nhìn đi” Sầu Tuẫn chỉ Sơn ở đằng xa, nói.

Bên cạnh Sơn hiện lên một điểm sáng nho nhỏ, không ngừng mở rộng và cuối cùng biến thành một bàn tính bằng vàng.

“Đó là thứ đồ quái quỷ gì?” Mạc Nhất Kiếm hỏi, vẻ mặt đầy buồn bực.

So với vô số người phàm, đệ tử Thái Nhất Thiên Cung tựa như thần tiên trên trời, cho nên việc Mạc Nhất Kiếm chưa bao giờ trông thấy bàn tính cũng là rất bình thường.

“Đó là bàn tính, dùng để tính toán” Sầu Tuẫn liếc Mạc Nhất Kiếm, cảm thấy tên này hơi bị quê mùa.

“Tính toán… Thì có tác dụng gì…” Mạc Nhất Kiếm vẫn không rõ lắm.

Mà chẳng phải chỉ có mình hắn ta, các đệ tử Thiên Cung cùng tộc nhân tộc Nữ Oa đang vây quanh Sơn cũng nhìn chằm chằm vào thứ đồ vàng chóe đang lắc lư kia.

Ngay cả Sơn cũng đang đánh giá món đồ nho nhỏ này. Gã nhẹ nhàng vươn ngón tay ra, hướng về phía bàn tính và búng nhẹ lên nó.

“Bốp!”

Sức mạnh đến từ cái búng tay tùy tiện của Sơn cũng cực kỳ khủng bố.

Bàn tính màu vàng bị ngón tay búng phải, lập tức hóa thành bột phấn vàng và bay tán loạn trước mặt gã…

Nhưng chỉ thoáng sau, bột phấn lại hóa thành bàn tính hoàn chỉnh một lần nữa.

“Không thể phá hủy?” Sơn khẽ nhướng lông mày, chỉ vào thứ này và hỏi: “Đây là cái gì?”

Với kiến thức uyên bác của Sơn mà lại không thể nhìn ra lai lịch của bàn tính này, đúng là một chuyện thật hiếm hoi lạ lùng.

Sầu Tuẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Sơn, không nói gì. Vẻ mặt của Mạc Nhất Kiếm ở cạnh Sầu Tuẫn cũng căng thẳng tột độ.

“Trả lời” Sơn ra lệnh.

Thấy Sầu Tuẫn vẫn im thin thít, thân hình Sơn khẽ rung lên rồi biến mất.

“Sầu Tuẫn huynh, đằng sau, cẩn thận!” Mạc Nhất Kiếm lớn tiếng kêu lên.

Ngay khoảnh khắc khi nghe được lời nhắc nhở của Mạc Nhất Kiếm, Sầu Tuẫn đã phóng vọt về phía trước, còn Sơn thì quỷ dị xuất hiện ngay sau lưng hắn ta. Ngoài cơ thể gã lóe lên tia sáng vàng sậm, đồng thời gã đấm ra một cú thật mạnh.

Lực lượng chứa trong cú đấm này nén rất sâu, không hề toát ra ngoài một chút nào, nhưng bất cứ ai cũng dám khẳng định rằng lực lượng ấy vượt hơn hẳn một nghìn thần quân lực!

Nhờ lời nhắc nhở kịp thời của Mạc Nhất Kiếm mà Sầu Tuẫn mới tránh được cú đấm này.

Sơn lặng lẽ nhìn Mạc Nhất Kiếm. Sau hai lần giao đấu, Sầu Tuẫn đều có thể nắm bắt được thân hình mình di chuyển như nào, nguyên nhân có lẽ đến từ tên Mạc Nhất Kiếm này.

Mạc Nhất Kiếm có thể thông qua “Tâm Lưu” để đoán được phản ứng tiềm thức và sách lược của một người, nhưng khi Sơn bắt đầu cảnh giác và đồng thời lừa gạt tiềm thức thì Tâm Lưu cũng tự nhiên mất hiệu quả.

Khi thấy thân hình Sơn lóe lên và sắp biến mất, Mạc Nhất Kiếm lại lên tiếng nhắc lần nữa: “Sầu Tuẫn huynh! Phía trên!”

Sầu Tuẫn lập tức hạ thấp người xuống theo bản năng, nhưng Sơn vốn đang dần biến mất lại không tiến hành dịch chuyển không gian, mà ngược lại biến thành một mũi tên phóng thẳng về phía Sầu Tuẫn.

Trong cơ thể Sơn ẩn chứa một loại sức mạnh rất cô đọng, dù không tỏa ra khí thế gì nhưng một khi trúng đích sẽ khiến đối thủ không chết cũng bị thương.

Đồng tử Sầu Tuẫn nở to, hắn ta gần như huy động hết toàn bộ sức mạnh trong cơ thể mình để đâm ra một kiếm, đồng thời thay đổi hướng né tránh, lùi gấp về sau.

Tuy nhiên, phán đoán sai lầm của Mạc Nhất Kiếm đã khiến Sầu Tuẫn lỡ mất cơ hội tránh né…

Sơn vươn ngón tay búng nhẹ lên trường kiếm của Sầu Tuẫn, trường kiếm lập tức vỡ nát thành vô số mảnh vụn nhỏ kèm tiếng “Keng” lanh lảnh. Sau đó, gã lại tung ra một cú đấm, chuẩn xác đấm về phía Sầu Tuẫn.

“Két…”

Khi đòn đánh trí mạng này đánh về phía Sầu Tuẫn, bí giả thần thông trên đầu Sầu Tuẫn bỗng vỡ ra, một mặt kính trắng tinh như tuyết hiện lên ngay trước mặt hắn ta.

Trong gương chiếu rõ hình dáng của Sơn, mà Sơn bên trong gương cũng vung nắm đấm đập Sơn ở bên ngoài.

“Ầm!”

Nắm đấm của hai Sơn cùng đánh vào nhau, mặt kính vỡ vụn.

Sầu Tuẫn không bị tổn thương chút nào, mà sau cú đấm đối đầu vừa rồi với “Sơn” trong gương, Sơn cũng bị văng ra ngoài.

“Thúy Quang Kính Diện!”

Đây là bí giả thần thông sơn chủ ban cho Sầu Tuẫn, vào thời điểm mấu chốt sẽ cứu được một mạng cho hắn ta.

Sơn đánh không trúng đích thì lập tức vòng ngược lại, định phóng về phía Sầu Tuẫn một lần nữa. Nhưng đúng lúc này, hạt châu trên bàn tính vàng vẫn luôn bám theo cạnh gã bỗng phát ra tiếng “Cạch cạch cạch”.

Các hạt châu không ngừng xê dịch lên xuống trông như có một bàn tay vô hình đang gảy bàn tính. Cuối cùng, các hạt châu cùng ngừng lại và thể hiện một con số.

“Hai nghìn bốn trăm thần quân lực…”

Sầu Tuẫn đọc con số trên bàn tính ấy, gương mặt trắng bệch.

Sức mạnh mà Sơn tùy ý đánh ra đã hơn xa một nghìn thần quân lực, mạnh hơn nhiều so với Hồn Nguyên cảnh. Rốt cuộc gã có thân thể hùng mạnh cỡ nào? Gã có phải là cường giả Hồn Nguyên cảnh không? Nếu không nhờ Thúy Quang Kính Diện giúp mình cản lại một lần thì e là mình đã bị đấm thành bọt máu rồi!

Sơn cũng nhìn thoáng qua bàn tính màu vàng bên cạnh mình, nhanh chóng đọc con số trên đó: “Hai nghìn bốn trăm thần quân lực, bàn tính này chắc không chỉ đơn giản để tính toán…”

“Dĩ nhiên là không rồi. Lần tấn công đầu tiên của ngươi sẽ là mức thực lực tổng hợp cao nhất, mỗi một lần tấn công sau đó, sức mạnh của ngươi sẽ bị yếu đi một nửa” Sầu Tuẫn bình tĩnh nói. Hắn ta dựa vào bí giả thần thông để tránh đi đòn tấn công trí mạng nhất, kể từ lúc đó bàn tính màu vàng đã bắt đầu tính toán rồi, hắn ta không cần e ngại Sơn quá nhiều nữa.

Sơn nhìn chằm chằm con số trên bàn tính, nói: “Vậy tức là đòn tấn công tiếp theo của ta chỉ có thể phát huy ra một nghìn hai trăm thần quân lực?”

“Đúng” Sầu Tuẫn gật đầu.

Ngay khoảnh khắc khi hắn ta vừa gật đầu, Sơn đã xuất hiện trước mặt Sầu Tuẫn và nện một cú thẳng hướng hắn ta.

Lần này, tốc độ của gã nhanh đến mức Mạc Nhất Kiếm cũng không kịp nhắc nhở, Sầu Tuẫn gần như chỉ làm theo phản xạ bình thường, giơ hai tay lên đón đỡ.

“Rắc rắc rắc…”

Thân thể Sầu Tuẫn làm sao chịu đựng nổi? Xương tay của hắn ta và cả xương ngực lập tức vỡ tan, miệng phun máu tươi, cả người rơi thẳng xuống từ không trung.

Sơn nhìn nắm đấm của mình một chút, thì thào nói: “Đúng là chỉ có một nửa…”

“Cạch cạch cạch…”

Lúc này, hạt châu trên bàn tính bên cạnh Sơn lại bắt đầu trượt một lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận