Bách Luyện Thành Thần

Chương 213: Nụ cười xấu xa

“Đây tuyệt đối không phải là kiếm pháp căn bản! Hay nên nói rằng, đây là một bộ kiếm pháp căn bản trước nay chưa từng có!” Trong lòng La Chinh rung động không ngớt nên chỉ có thể tạm phán đoán như thế. Dù có thế nào, La Chinh cũng hiểu được đây là một cơ duyên lớn với mình. Giờ phút này hắn phải tận dụng từng phút từng giây để quan sát, học tập các hình ảnhVị chấp sự trong đài Thất Tinh Kiếm Quang vội vàng rời khỏi đài đá để làm thủ tục đăng ký cho một nhóm đệ tử khác, rồi lại gấp gáp quay trở lại.

Hắn không quay lại không được. Hắn vốn nghĩ, nếu không có ai lựa chọn độ khó cấp tám, đài đá này để cho La Chinh sử dụng cũng không có gì đáng ngại. Nhưng vừa rồi có mấy vị đệ tử nội môn lựa chọn độ khó cấp tám, trong đó có hai vị là đệ tử sĩ tộc, vị chấp sự này cũng không làm gì khác được.

Nếu cứ để mặc La Chinh ngồi đây, trực tiếp khởi động ảo cảnh thì rất có thể hắn sẽ bị Nguyên Cực Từ Quang tấn công, như vậy thì tổn thất không thể bù đắp được. Vậy nên chấp sự quyết định đánh thức La Chinh.

Bước lên đài đá, hắn liền đi thẳng về phía La Chinh, nhưng khi cách La Chinh chừng năm mét, chấp sự chợt phát hiện phía trước có mấy làn dao động cực kỳ sắc bén tràn ra.

“Vèo vèo vèo…”

Chấp sự dù sao cũng là cao thủ Tiên Thiên, phản ứng nhanh nhạy, trong nháy mắt liền lùi về sau mấy bước, nhưng vạt áo phía trước đã bị chúng cắt thành từng mảnh nhỏ.

“Đây là kiếm ý hộ thể…” Sắc mặt chấp sự cực kỳ khó coi, cảm giác mình đúng là bị tai bay vạ gió.

Triệu Chiêu cũng trợn mắt há mồm, không nghĩ tới lúc La Chinh đốn ngộ còn có kiếm ý hộ thể xung quanh. “Không thể nào, nhanh như vậy đã có thể đốn ngộ được kiếm ý hộ thể? Không phải hắn chưa dùng kiếm được bao lâu sao?”

“Chưa dùng kiếm bao lâu? Lời này có ý gì?” Chấp sự cũng không dám tới đánh thức La Chinh nữa, chỉ có thể ngây người đứng nhìn.

Triệu Chiêu chỉ vào La Chinh nói: “La Chinh hình như chỉ là tay mơ thôi! Lúc trước hắn dùng kiếm pháp căn bản để phá trăm đấy!”

“Kiếm pháp căn bản?” Chấp sự nghe được bốn chữ này, nhất thời cảm thấy trước mắt tối sầm. Làm chấp sự ở đài Thất Tinh Kiếm Quang, bản thân hắn cũng là một kiếm khách, dĩ nhiên rõ ràng kiếm pháp căn bản có trình độ thế nào. Đối với một vài võ giả luyện kiếm mà nói, mấy chiêu kiếm đó đều luyện từ lúc sáu, bảy tuổi…

Nếu La Chinh thật sự sử dụng kiếm pháp căn bản, như vậy thời gian hắn dùng kiếm chắc chắn chưa lâu. Chỉ dùng kiếm pháp căn bản mà có thể đốn ngộ được kiếm ý hộ thể, chấp sự cảm thấy thế giới này quá bất công.

Đúng lúc này, mấy vị đệ tử lục tục bước đi trên cầu. Một người trong đó thấy chấp sự liền lớn tiếng hét lên: “Chấp sự Tống, đừng để chúng ta đợi quá lâu!”

Mấy người này vội vã muốn kích hoạt ảo trận, tiến vào sân đấu.

“Ừm, nếu La Chinh không tỉnh lại, ta chỉ có thể mở ảo trận ra” Chấp sự Tống cũng chỉ có thể làm như vậy. Dù sao La Chinh có kiếm ý hộ thể nên cho dù là Nguyên Cực Từ Quang cũng chưa chắc đã tổn thương được hắn.

Mấy vị đệ tử mặc trường bào đen vừa bước vào thấy nơi đây có một người đang ngồi, liền hỏi: “Hả? Sao còn có người ngồi ở đây?”

Triệu Chiêu liền giải thích với họ: “Hắn vừa đốn ngộ, tĩnh tọa ở đây một lát!”

“Đốn ngộ? Ha ha…” Trên mặt mấy vị đệ tử kia đều lộ ra vẻ hâm mộ, đồng thời lại nói: “Đốn ngộ thì liên quan gì tới chúng ta? Đừng cản trở chúng ta tu luyện!”

Vào giờ phút này, hai mắt La Chinh đột ngột mở ra!

Khi hắn mở mắt ra, vô số mảnh kiếm ý tựa như những lớp sóng trên người đồng loạt lan tỏa. Nếu có người đứng xung quanh hắn, sợ rằng có thể bị kiếm ý sắc bén kia cắt thành mảnh nhỏ trong nháy mắt.

“Kiếm ý như tơ? Thật thú vị, một đệ tử ngoại môn, hơn nữa chỉ là cao thủ Tiên Thiên Nhị Trọng lại có thể đốn ngộ đến cảnh giới như vậy!” Một vị đệ tử mặc trường bào đen nói. Mọi người đều là đệ tử của Thanh Vân Tông, hơn nữa đều tu kiếm, đương nhiên sẽ chú ý tới những đệ tử tu kiếm khác trong Thanh Vân Tông.

“Kiếm ý như tơ sao?” La Chinh nghe được lời người kia nói, nhẹ nhàng đưa tay lên. Từng sợi kiếm ý mỏng mảnh như tơ kéo dài trong tay hắn. Uy lực của những sợi tơ này không thể so sánh với thủ đoạn tấn công ác liệt của La Chinh, nhưng bù lại số lượng rất nhiều.

“Xin hỏi, ngươi là đệ tử của phong nào?” Vị đệ tử nội môn kia bước lên hỏi: “Có phải sẽ tham gia đại hội toàn phong không?”

La Chinh đã là cao thủ Tiên Thiên Nhị Trọng, cuối năm còn có một lần khảo hạch để tiến vào nội môn, nếu thực lực đủ mạnh, hắn rất có khả năng được tham gia đại hội toàn phong. Vị đệ tử nội môn này hy vọng có thể gặp được La Chinh ở đó! Là một kiếm khách, việc mong đợi nhất chính là giao đấu với một vị kiếm khách khác!

“Ta tên La Chinh, đệ tử Tiểu Vũ Phong, sau này có tham gia đại hội toàn phong hay không còn chưa biết được” Mặc dù La Chinh hiểu được lần đại hội toàn phong này hắn nhất định phải tham gia, nhưng bây giờ hắn chưa phải đệ tử nội môn, không thể đưa ra một câu trả lời chắc chắn được.

Vị đệ tử kia tiếp tục nói: “Hy vọng có thể gặp ngươi ở đó. Ta tên Lý Ngạn, là đệ tử nội môn Thiên Chiếu Phong”

Kiếm khách giao đấu với kiếm khách cũng là cơ hội để đốn ngộ kiếm ý. Đây cũng là lý do vì sao Lý Ngạn nảy sinh hứng thú với La Chinh.

“Nếu có cơ hội, chúng ta có thể so đấu một phen” La Chinh gật đầu. Ảo trận sắp mở ra, hắn không thể ở mãi nơi này, cho nên liền chuẩn bị rời đi.

Không ngờ Lý Ngạn đột nhiên nói: “Chờ một chút, vừa rồi ngươi ở nơi này kiên trì được bao nhiêu đợt?”

Thực lực của Lý Ngạn mạnh hơn Triệu Chiêu rất nhiều, cho dù ở độ khó cấp tám cũng có thể kiên trì đến bảy mươi ba đợt.

Dựa theo thiết kế của đài Thất Tinh Kiếm Quang, muốn “phá trăm” ở độ khó cấp tám ước chừng phải có thực lực của cường giả Chiếu Thần Cảnh. Vậy nên Lý Ngạn mới dừng chân ở Tiên Thiên Cảnh mà kiên trì được bảy mươi ba đợt đã là rất nghịch thiên. Giờ phút này Lý Ngạn muốn đánh giá thực lực của La Chinh một chút, xem vị đệ tử ngoại môn vừa đốn ngộ kiếm ý như tơ này, so với mình rốt cuộc chênh lệch bao nhiêu.

“A? Ta vừa “phá trăm” rồi” La Chinh quay đầu thản nhiên nói, sau đó bước xuống khỏi đài đá.

“Cái… Cái gì?” Lý Ngạn sửng sốt, mấy vị đệ tử đứng cạnh hắn cũng đơ cả người.

Triệu Chiêu thấy phản ứng của bọn họ lúc này, trong lòng liền cảm thấy hả hê sung sướng.

Chấp sự Tống đứng bên cạnh cũng cảm thấy thế, chí ít chết một đống còn hơn sống một mình. Đặc biệt là đầu óc của chấp sự Tống còn có chút xấu xa, hắn là chấp sự nên biết rất rõ Lý Ngạn thường xuyên tu luyện ở độ khó cấp tám, tên này vẫn luôn kiêu ngạo vì mình có thể kiên trì được bảy mươi ba đợt.

Giờ phút này thấy Lý Ngạn ngẩn người, trên mặt toát ra vẻ hoài nghi, chấp sự Tống còn không quên bổ sung: “Đúng là “phá trăm” thật. La Chinh chắc hẳn là cao thủ Tiên Thiên duy nhất “phá trăm”. Hắn mới dừng ở cảnh giới Tiên Thiên Nhị Trọng…”

Chấp sự Tống vừa dứt lời, ánh mắt của Lý Ngạn và mấy đệ tử mặc trường bào đen kia liền trắng dã, hiển nhiên bị chấn động không nhẹ. Lúc này chấp sự Tống mới cùng Triệu Chiêu lẳng lặng rời khỏi đài đá, trên mặt hai người thậm chí còn thấp thoáng nét cười xấu xa khoan khoái…
Bạn cần đăng nhập để bình luận