Bách Luyện Thành Thần

Chương 3056: Lý do của ta

Khi Lam Tình đã dung hợp xong, pháp trận chợt rung lên, không gian xung quanh cũng dần dần nổi gióPháp trận phát hiện ra Lam Tình đã bước vào Hồn Nguyên cảnh nên lập tức mở lối đi không gian.

Nàng đứng dậy, bước một bước tiến đến lối đi không gian, ánh sáng trong pháp trận phóng lên đến tận trời, thoắt cái nàng đã được truyền tống đến bên ngoài Hồn Nguyên Đại Thế Giới.

Người tiếp theo hẳn là ca ca và Sầu Tuẫn.

Trong một pháp trận khác, La Chinh khoanh chân ngồi xếp bằng một mình, nhắm mắt nhập định.

Hắn không dung hợp kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh trước, bởi trên thực tế trận chiến giữa hắn và Tà Thần vẫn chưa đến hồi kết.

“Vụt…”

Một hóa thân dần hình thành tại thế giới trong cơ thể.

Khi La Chinh ngưng tụ ra hóa thân, Thanh Ngọc Chi Linh và 9527 cũng tự mình hóa thành hình thái của con người và xuất hiện ở hai bên trái phải của hắn.

“Đi thôi”

La Chinh vừa dứt lời, ba người đã biến mất khỏi không trung.

Trong hang động của một ngọn núi lớn nào đó ở thế giới trong cơ thể, từng giọt nước nhỏ xuống phát ra âm thanh tí tách.

Tà Thần nằm ngay giữa hang, từng sợi dây thừng màu vàng trói chặt quanh người hắn ta khiến hắn ta không động đậy được chút nào.

Hai mắt hắn ta vẫn nhắm lại thật chặt, không hé miệng nói lấy một lời, cả khuôn mặt toát lên vẻ hờ hững.

Lúc nhóm ba người La Chinh xuất hiện trong hang động, Tà Thần mới mở mắt ra, khóe môi hơi nhếch lên thành một đường cong, trông như đang cười nhạo La Chinh mà cũng như là tự giễu chính mình.

La Chinh đánh giá Tà Thần một chút rồi vươn tay ra, chỉ về phía hắn ta.

“Xoẹt xoẹt!”

Toàn bộ dây thừng màu vàng trên người Tà Thần đều đứt ra hết, hắn ta đã được tự do.

Lúc La Chinh vừa thả Tà Thần ra, trong mắt Tà Thần lóe lên sát ý bừng bừng. Cơ thể vốn đang cứng ngắc của hắn ta bỗng trở nên cực kì linh hoạt và tự nhiên, dùng tốc độ cực nhanh phóng tới chỗ La Chinh, đồng thời bàn tay lật lại, gọi ra một con dao nhỏ sắc lẻm màu đen có hoa văn hình rồng!

“Phập!”

Hiển nhiên con dao này là một món chí bảo rất hiếm có, trong nháy mắt khi đâm vào lồng ngực La Chinh, nó đã đâm xuyên qua phía bên kia người hắn.

Hóa thân của La Chinh vừa bị đâm trúng, thân thể lập tức co giật hai lần, từ trên xuống dưới biến thành một màu đen sì, sau đó ngã bịch ra trên đất.

Thanh Ngọc Chi Linh cùng 9527 đứng gần đó thấy vậy cũng chẳng có vẻ hốt hoảng hay gì.

Đây chỉ là một hóa thân tại thế giới trong cơ thể thôi, ở đây Tà Thần không có cách nào cướp mạng La Chinh được.

“Ù!”

Khí tức màu nâu lại ngưng kết ở cách đó không xa, thân hình La Chinh hiện ra một lần nữa.

Khi hóa thân này vừa mới hiện ra, Tà Thần lại tiếp tục lao xồng xộc tới, giết La Chinh thêm lần nữa.

Một lần, hai lần, ba lần…

Sau hơn mười lần đánh giết, Tà Thần mệt mỏi thở hồng hộc, đôi mắt đầy ắp tà khí trừng La Chinh chằm chằm như muốn nuốt chửng hắn.

“Thôn phệ ta đi. Ta đã sinh ra từ thế giới này thì lẽ ra nên trở thành một phần của thế giới này” Tà Thần nói đầy ngạo nghễ.

Trong từ điển của hắn ta không có hai chữ “chịu thua”, hắn ta cũng chưa bao giờ tham sống sợ chết.

La Chinh lạnh nhạt nhìn Tà Thần, nói: “Ngươi vốn thuộc về thế giới này, thôn phệ ngươi là chuyện nên làm. Trước đây đúng là ta định làm như thế, nhưng bây giờ ta đã thay đổi ý định rồi”

Nghe La Chinh nói vậy, Tà Thần thoáng sững sờ hỏi lại: “Ngươi nói vậy là sao?”

La Chinh nhẹ nhàng vung tay lên, thân hình yểu điệu của một cô gái đã xuất hiện trong hang động mà không tạo ra bất kỳ gợn sóng không gian nào.

Nàng mặc một bộ váy dài màu trắng rất thanh nhã, dung mạo xinh đẹp không gì sánh được.

Nàng còn chưa rõ tại sao mình lại đi đến sơn động này, nhưng vừa trông thấy Tà Thần đứng đó, trên mặt nàng lập tức toát lên vẻ vui mừng khôn xiết: “Phu quân! Chàng về rồi! Chàng về thật rồi!”

Cô gái này vui đến mức bật khóc, nhào thẳng về phía Tà Thần.

“Ngọc Châu…” Tà Thần ôm nàng vào lòng.

Từ trước khi rời khỏi thế giới trong cơ thể La Chinh, Tà Thần đã biết rõ là hướng đi của mình và La Chinh chắc chắn sẽ đối nghịch nhau.

Tại thế giới trong cơ thể La Chinh, người duy nhất có thể khiến hắn ta mong nhớ cũng chỉ có một mình Ngọc Châu. Dù vậy, lúc chia ly, hắn ta cũng không chào tạm biệt Ngọc Châu, bởi lần xa nhau này rất có thể là vĩnh viễn.

Nào ngờ vật đổi sao dời, hắn ta lại quay về đây lần nữa, mà Ngọc Châu thì luôn khổ sở đợi hắn ta trở về.

Lúc Ngọc Châu đang vô cùng hạnh phúc ôm chặt Tà Thần, nàng chợt cảm thấy ngực mình mát lạnh. Con dao đen có hoa văn hình rồng đã đâm xuyên qua lồng ngực mềm mại của nàng.

Ngọc Châu mở to hai mắt nhìn phu quân mình, trên mặt toàn là vẻ hoang mang không hiểu: “Phu quân, tại sao… lại giết ta”

Tà Thần giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng hiếm có.

“Ta sẽ lập tức chết cùng nàng thôi” Hắn ta nói xong thì ngước lên nhìn La Chinh: “Muốn xóa bỏ hay muốn dung hợp ta thì hãy ra tay nhanh đi, mấy hành động này chỉ tổ lãng phí thời gian”

Tà Thần vốn tưởng rằng mình chết đi là xong, không gì phải e ngại cả. Nhưng Ngọc Châu xuất hiện làm cảm xúc hắn ta nhiễu loạn, thậm chí khiến hắn ta lóe lên mong muốn được tiếp tục sống tạm bợ.

Tà Thần chán ghét mong muốn ấy nên đã tự tay bóp chết nó từ trong trứng nước, thậm chí còn đích thân kết thúc tính mạng của Ngọc Châu. Giọng nói của hắn ta bây giờ vô cùng lạnh lẽo.

“Phu quân, sao Chúa Tạo Thế lại muốn giết chàng! Chàng đã làm chuyện gì không tốt ư?” Ngọc Châu ránh chịu đựng cơn đau nhức dữ dội truyền đến từ ngực mình, lên tiếng hỏi. Mặc dù sinh mệnh nàng bị chính người đàn ông này kết thúc, nhưng nàng vẫn cứ lo lắng cho Tà Thần.

Thế giới ngoài kia trông như thế nào, Ngọc Châu không rõ. Nàng chỉ nghĩ rằng Tà Thần phiêu lưu ngoài kia chán rồi nên quay về thế giới trong cơ thể, không cần nói cũng biết trong lòng nàng kích động đến nhường nào. Thế nhưng biến cố lại bỗng nhiên xuất hiện khiến nàng vô cùng bất ngờ.

Trái tim Tà Thần hơi run lên…

Thắng làm vua thua làm giặc.

Nếu hắn ta thắng thì hiện giờ thế giới trong cơ thể La Chinh đã thuộc về hắn ta, hắn ta sẽ có thể nắm tay Ngọc Châu nở mày nở mặt đứng ở đỉnh cao nhất của thế giới này, quan sát chúng sinh dưới chân. Còn khi thua, hắn ta chỉ có thể co ro tại hang động rét mướt này, để người phụ nữ của mình chôn cùng mình!

“Ta không làm gì sai cả” Tà Thần nói đầy thâm ý: “Ta chỉ thua thôi”

“Thua dưới tay Chúa Tạo Thế…”

Ngọc Châu như hiểu ra gì đó.

Nàng biết rõ dã tâm của phu quân mình, hắn ta từng nói rằng đối thủ mà đời này hắn ta muốn đánh bại nhất chính là Chúa Tạo Thế.

Lần đầu tiên khi Tà Thần nhắc đến vấn đề này, Ngọc Châu đã vội vàng bịt miệng hắn ta và bảo hắn ta đừng nhắc lại nữa.

Chúa Tạo Thế không gì không biết, không gì không làm được, Tà Thần sao có thể đánh bại?

Thế nhưng phu quân vẫn khư khư cố chấp, Ngọc Châu chỉ đành thuận theo ý hắn ta mà đặt bẫy Chúa Tạo Thế, kết quả đương nhiên là thất bại.

Cũng may Chúa Tạo Thế khoan dung độ lượng, tha thứ Tà Thần.

Lẽ nào sau khi phu quân rời khỏi thế giới này đã ra tay với Chúa Tạo Thế lần nữa? Lần này dù Chúa Tạo Thế không truy xét đến cùng thì e là cũng chẳng tha thứ cho hắn ta…

Nếu đổi lại là những cô gái khác, có lẽ bây giờ đã bắt đầu đau khổ cầu xin La Chinh rồi, song Ngọc Châu lại không làm như vậy. Nàng chỉ dùng đôi mắt đầy ắp tình ý của mình nhìn Tà Thần, nếu phu quân bị Chúa Tạo Thế ban chết thì nàng cũng sẽ tự sát, đi theo hắn ta.

“Ta đã nói là ta thay đổi ý định rồi, ta sẽ không giết ngươi” La Chinh lặp lại thêm lần nữa: “Dù sao ngươi rời khỏi thế giới trong cơ thể ta cũng là chuyện tốt, huống chi tất cả mọi chuyện là do một tay ta gây ra…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận