Bách Luyện Thành Thần

Chương 2686: Trùng hợp

Thiên Vạn U Phong Kiếm Trận bắn một vòng, tiêu diệt chín phần Kim Ô trong đám “mây đen”. Đám Kim Ô còn sót lại đã nhanh chóng phân tán, cuốn theo mùi máu tươi mà lao vào Bích Vân thành từ bốn phương tám hướng“Tới rồi!” Trong mắt Lỗ Nhận hiện lên vẻ phấn khích: “Hai thằng nhóc các ngươi cẩn thận một chút nhé! Nếu không được thì trốn dưới tường thành!”

Hai người mà y vừa nói đương nhiên là La Chinh và Tô Khoan.

La Chinh cầm trường kiếm trong tay, mặt mày dửng dưng, dáng vẻ chẳng thèm để tâm.

Tô Khoan thoáng căng thẳng, bảo y tham gia vào trận chiến lớn thế này đúng là có hơi quá sức.

“Quác quác…”

Đa số Kim Ô bay thẳng vào Bích Vân thành, chỉ có một phần nhỏ lao về phía những người trên tường thành, nhưng một phần nhỏ này cũng đã tới hàng chục nghìn con Kim Ô rồi!

“Xoẹt!”

Lỗ Nhận đột nhiên rút ra hai thanh trường kiếm có bề mặt sáng bóng, cực kỳ sắc bén.

“Kiếm tốt! Đây xem như là một thanh Huyền Tôn Đạo Bảo nhị lưu nhỉ?” Cách đó không xa, Lư Hạo hâm mộ ra mặt.

Lỗ Nhận cười ha hả hai tiếng, vẻ mặt đắc ý như ngầm thừa nhận.

Để có được Huyền Tôn Đạo Bảo này, y đã phải bỏ ra rất nhiều.

“Phong Lâm Kiếm Lộ!”

Trong mắt Lỗ Nhận hiện lên ánh nhìn sắc bén, từng điểm sáng hình lá phong bay lượn quanh thân y, rung lên theo trường kiếm của y. Lá phong màu đỏ tươi hóa thành từng đường vòng cung, nhanh chóng quét ngang bầu trời.

Những ánh kiếm hình lá phong này cực kỳ sắc bén, phàm là Kim Ô bị cuốn vào đường kiếm đều sẽ bị cắt nát.

“Thủ đoạn hay lắm!”

Lư Hạo khen một câu, dường như không cam lòng tỏ ra yếu kém mà rung nhẹ trường kiếm.

“Bàn Long Trảm!”

Từng ánh kiếm hình rắn bay về phía chân trời, một kiếm đâm xuyên qua hàng trăm con Kim Ô.

“Bàn Long Kiếm Điển của Lô huynh điêu luyện như vậy, thật khiến người ta kính phục!” Lỗ Nhận cũng kinh ngạc nói.

Những người khác đều đã thi triển kiếm pháp thần thông của mình. Những kẻ này dám tới Quan Sơn Châu, thực lực đúng là không tệ.

Nhưng Tô Khoan nghe bọn họ thổi phồng lẫn nhau thì trợn trắng mắt.

Bàn về thực lực, tu vi của Tô Khoan thấp hơn những người này, nhưng chưa chắc thực lực của y đã yếu hơn bọn họ. Còn kỳ chủ… Những người này có thể tiếp được một chiêu của kỳ chủ hay không còn chưa biết chắc.

So sánh như vậy mới thấy La Chinh đã khiêm tốn rất nhiều. Hắn đứng vững trên tường thành, dáng vẻ bất động như núi, trong tay cầm một thanh trường kiếm bình thường.

Mỗi khi có Kim Ô tới gần, trường kiếm của hắn chỉ rung nhẹ một cái, ánh sáng trắng lóe lên, một con Kim Ô đã biến mất một cách im hơi lặng tiếng, sạch sẽ lưu loát tới cực điểm.

Thoạt nhìn hắn không có khí thế mạnh mẽ, cũng không một hơi giết hàng trăm con Kim Ô như những người khác, nhưng Tô Khoan quan sát tỉ mỉ liền phát hiện huyền bí trong đó.

Mục tiêu của La Chinh chỉ là những con cá lọt lưới, chỉ cần có Kim Ô cá biệt tới gần tường thành trong phạm vi nghìn mét là trường kiếm của hắn sẽ run lên.

“Không hổ là kỳ chủ đại nhân, căn bản không cần chơi nổi, chỉ yên lặng bù đắp sơ suất của những người khác…” Trong lòng Tô Khoan thầm than.

Nhưng trong mắt người khác, biểu hiện của La Chinh chính là điển hình cho việc thực lực không đủ. Thậm chí bọn họ còn chẳng nhận ra kiếm pháp mà hắn sử dụng là gì, chẳng qua chỉ cảm thấy tốc độ vung kiếm của thằng nhóc này vô cùng kỳ quái, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi. Nhanh thì nhanh đấy, song uy lực lại rất kém cỏi…

Đối mặt với đợt xâm chiếm đầu tiên của tộc Kim Ô, mọi người không có áp lực quá lớn.

Có lẽ đám Kim Ô này là loại bình thường nhất trong tộc Kim Ô, không có năng lực như Tốt Bạo Kim Ô và Nhiếp Hồn Kim Ô.

Một nén nhang sau, Kim Ô màu đen càng lúc càng thưa thớt, tinh thần mọi người cũng dần buông lỏng.

“Có bốn đại trận trong thành tương trợ, việc bảo vệ Bích Vân thành rất đơn giản” Lư Hạo cười ha hả.

Vừa nãy khi tộc Kim Ô tấn công, Lư Hạo vô cùng căng thẳng, nhưng lúc này ông đã hoàn toàn thả lỏng.

“Sợ rằng không đơn giản như vậy” Lỗ Nhận nhìn chăm chú về phía trước, đột nhiên nói.

Cách đó không xa, từng cụm từng cụm Kim Ô vẫn lao về phía tường thành. Khi đám Kim Ô này còn cách tường thành chừng nghìn mét thì một ánh vàng bỗng hiện lên.

“Vù vù vù vù vù vù…”

Kim Ô vốn đen thùi lùi bỗng phát ra ánh sáng vàng, tốc độ bay nhanh hơn gấp trăm lần!

Mọi người tới muộn một cái chớp mắt, ánh sáng vàng này đã bắn tới!

“Cẩn thận!”

“Lùi lại!”

Lỗ Nhận hoảng sợ, lên tiếng cảnh báo.

Một người trên tường thành nhìn thấy ánh sáng vàng lao về phía mình bèn ngả người ra sau như một phản xạ có điều kiện. Mặc dù làm vậy có thể tránh được một đòn trí mạng nhưng ngực vẫn bị cào nát, rơi xuống từ trên tường thành.

Những người khác đều nhốn nháo xuống khỏi tường thành, mặt mày căng thẳng nhìn lên những điểm sáng màu vàng trên bầu trời.

“Là Ngột Kim Ô!”

“Loại Kim Ô này hai cánh như đao, tốc độ cực nhanh, hơn nữa đã có linh trí, cực kỳ giảo hoạt, sơ sẩy một cái là sẽ bị mổ bụng móc gan!”

“Tựa người vào tường thành, đừng để lộ sơ hở!”

Tốc độ của điểm sáng màu vàng kia quá nhanh, mắt thường gần như khó có thể nắm bắt quỹ đạo của chúng.

Tô Khoan mới là người thông minh nhất ở đây, thấy mọi người không địch lại bèn lựa chọn nằm sát bên cạnh La Chinh. Nếu La Chinh không thể chém chết đám Kim Ô này thì những người khác lại càng không có cách nào.

Đám Ngột Kim Ô này rất thông minh, biết mấy người này đang tập trung cao độ, chúng không có cơ hội nên chỉ bay lượn vòng quanh trên không trung, tìm kiếm cơ hội.

Đôi bên cứ giằng co như vậy một hồi, La Chinh chợt nghe tường thành vang lên một tiếng “cạch”.

“Không tốt…”

Hắn vừa dứt lời liền thấy một người đang dựa trên tường thành đã có thêm một cái lỗ lớn ở bụng, một điểm sáng vàng xuyên qua bụng hắn ta, mà tường thành sau lưng hắn ta cũng xuất hiện một lỗ hổng.

Cánh của Ngột Kim Ô đâm xuyên qua tường thành, tấn công từ sau lưng.

“Chết tiệt!”

Lỗ Nhận kéo người kia về phía trước.

Mọi người cũng biết tường thành này không đáng tin cậy, nhốn nháo tránh đi.

Ngột Kim Ô bay vòng trên bầu trời cũng lập tức hành động, hóa thành từng đường sáng vàng lao vút tới.

“Vù vù vù vù…”

Nhưng mọi người còn đang hốt hoảng, đâu ứng phó nổi?

Lư Hạo và Lỗ Nhận cắn chặt răng, chém ra mấy kiếm về phía trước, nhưng kể cả Phong Lâm Kiếm Lộ lẫn Bàn Long Kiếm Điển đều không thể cản đường đám Ngột Kim Ô này, không cái nào trúng mục tiêu…

Khi đường sáng màu vàng phóng tới, mọi người đồng loạt biến sắc thì một đường ánh kiếm màu trắng chợt lướt qua.

“Soạt!”

Ánh kiếm kia chém thẳng vào một đường sáng vàng cực kỳ chuẩn xác, khiến nó lập tức tiêu tan.

Đám người Lỗ Nhận còn chưa phản ứng kịp thì ánh kiếm thứ hai lại lướt tới.

“Soạt!”

Lại một đường sáng vàng biến mất dưới ánh kiếm màu trắng.

Lúc này đám người Lỗ Nhận, Lư Hạo mới phát hiện người ra tay là La Chinh. Hắn đứng đằng sau mọi người, hai chân thẳng tắp, trường kiếm đặt ngang, sắc mặt điềm tĩnh.

Nhắm chuẩn, vung kiếm, rồi lại nhắm chuẩn, vung kiếm.

Vẻ mặt hắn vẫn không chút hoảng loạn, hết thảy đều gọn gàng dứt khoát.

Mà đám Ngột Kim Ô kia như bị quỷ ám, cứ xếp hàng chờ đợi ánh kiếm của La Chinh chém tới, vô cùng trùng hợp.

“Sao có thể như vậy…” Lỗ Nhận há hốc miệng.

Chỉ có Tô Khoan biết rõ, đây chẳng phải trùng hợp…
Bạn cần đăng nhập để bình luận