Bách Luyện Thành Thần

Chương 3377: A Hỏa

Mặc dù Lâm Chiến Đình đoán người này là La Chinh, nhưng ông vẫn đứng nguyên tại chỗ không dám bước lên nhận nhauLa Chinh bước tới mấy bước, sau đó chắp tay nói với Lâm Chiến Đình: “Lâm tiền bối, La Chinh đã tới chậm!”

“Đúng là La Chinh!”

“Cuối cùng được cứu rồi…”

“Ta còn cho rằng mình chết chắc rồi”

Lúc này, mấy cường giả Thánh Hồn cảnh mới thở phào nhẹ nhõm. Lâm Chiến Đình cũng tươi cười cúi đầu với La Chinh: “Vẫn may mà tới kịp, Lâm mỗ vô cùng cảm tạ!”

La Chinh vội vàng bước tới đỡ lấy Lâm Chiến Đình, sau đó nói: “Lâm tiền bối đã không quản ngại nguy hiểm giúp ta tìm kiếm Trọng Thạch, người cảm tạ phải là La Chinh mới đúng!”

Lâm Chiến Đình lắc đầu cười đáp: “Thiên Cung nợ ngươi quá nhiều, núi Thái Ất nợ ngươi cũng không ít. Chỉ có điều đến bước này, khả năng hỗ trợ của chúng ta cũng không nhiều, chỉ có thể làm chút chuyện bản thân đủ năng lực thôi”

Sau khi dứt lời, Lâm Chiến Đình lật tay một cái, đưa cho La Chinh một viên đá hình tròn.

“Trọng Thạch?”

La Chinh đưa tay nhận lấy viên đá hình tròn này.

“Đúng!” Lâm Chiến Đình nói: “Đợi thời cơ tơi, người nắm giữ Trọng Thạch có thể bước vào bức tranh bất hủ. Nhưng dương hồn của ngươi… buộc phải tới”

Để tiến vào bức tranh bất hủ thì linh hồn và thân thể phải hợp nhất. Dương hồn của La Chinh vẫn còn ở tầng dưới. Chỉ có điều con đường từ Ngọc Thắng Thiên tới Bình Dịch Thiên đều được La Chinh mở ra rồi, dương hồn muốn tới Bình Dịch Thiên sẽ rất dễ dàng.

Hỏa Hình Sứ và đám người Cam Cao Hàn vẫn đang đứng trên bề mặt thanh đồng lẳng lặng chờ, bọn họ cũng chẳng thèm để ý tới đối phương. Nửa canh giờ sau, hào quang màu trắng lướt qua toàn bộ mặt đất, nơi này đột nhiên xảy ra biến đổi.

Đám người Cam Cao Hàn hơi căng thẳng, khi trong Thạch Lâm xuất hiện hình ảnh, bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm. Trên bức phù điêu không có bóng dáng của những chủng tộc Bỉ Ngạn kia. Trái lại, trong đó xuất hiện rất nhiều chân cụt tay đứt. Tuy hình ảnh rất nhỏ, nhưng nhìn kỹ cũng có thể phân biệt được.

Hỏa Hình Sứ thấy cảnh này cũng chỉ cười nhạt một tiếng rồi quay người thản nhiên rời đi. Cam Cao Hàn nhìn bóng lưng của Hỏa Hình Sứ, cũng rơi vào trầm tư. Ông vốn sợ trong Thạch Lâm có cạm bẫy khác…

Nhìn tình trạng này, tộc Nguyên Linh không có sắp xếp như vậy. Nhưng rốt cuộc hành động của Hỏa Hình Sứ có ý gì? Là cổ động tộc Hạc Liệt, tộc Băng Lợi và tộc Thanh Linh đi tìm cái chết sao? Trong ba tộc này không hề có cường giả Bất Hủ cảnh nào, tuy nói chúng là chủng tộc yếu kém trong Bỉ Ngạn, nhưng cũng không tới mức tộc Nguyên Linh dùng tính mạng của chúng ra làm trò đùa.

Lúc ông đang trầm tư, bên người đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy màu trắng. Trong vòng xoáy này có La Chinh và đám người Lâm Chiến Đình, họ nối đuôi nhau bước ra.

“Lâm huynh” Cam Cao Hàn bắt chuyện với Lâm Chiến Đình.

Lâm Chiến Đình thi lễ một cái, ánh mắt cũng lập tức nhìn về phía Hỏa Hình Sứ đang đi xa và nói: “Cam huynh, việc hôm nay cực kỳ khác thường!”

“Đúng, cực kỳ khác thường” Ninh Hư Viễn cũng gật đầu: “Không chỉ có chuyện hôm nay đâu. Các huynh không phát hiện ra sao? Những bẫy rập mà tộc Nguyên Linh nhằm vào La Chinh đều có chút khác thường…”

Ninh Hư Viễn nói như vậy khiến tim của La Chinh nhảy lên một cái. Nếu tộc Nguyên Linh thật sự vội vã giành lấy Hồn Nguyên Chi Linh màu vàng kim, thật sự muốn ngăn cản La Chinh tiến vào Tam Thập Tam Thiên, chắc hẳn chúng sẽ dùng tất cả sức mạnh để cho La Chinh một kích trí mạng. Thậm chí Cơ Hiên Viên, Thần Nông Thị, Cổ Thần Hỗn Độn ở sau lưng bọn họ sẽ đích thân ra tay.

Nhưng trong thế giới mẹ họ luôn án binh bất động, mấy lần trong Bỉ Ngạn cũng nhắm vào La Chinh, lần nào cũng thiếu một chút. Tộc Nguyên Linh không hề sử dụng toàn lực.

Lần này càng qua loa hơn, nhìn ở phương diện nào cũng thấy khác thường.

“Mục đích của chúng là gì?” Cam Cao Hàn nhíu mày nói.

La Chinh lắc đầu: “E rằng vấn đề này chỉ có trong nội bộ tộc Nguyên Linh mới hiểu”

“Dù bọn chúng có dự định gì, bây giờ Chinh Nhi đã có Trọng Thạch trong tay, sắp tới có thể trở thành Bất Hủ cảnh!” Giọng nói của Cam Cao Hàn có kèm theo một tia hào khí.

Trên người La Chinh có mười tám khắc ấn, chỉ cần vào trong bức tranh sẽ trở thành người trong tranh, Bất Hủ cảnh là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột. Với thực lực hiện tại hắn đã có thể giết chết Huyết Linh Huyền Vũ. Sau khi trở thành Bất Hủ cảnh, đương nhiên hắn có thể giải cứu Đông Hoàng và lão Anh…

Sau khi Hỏa Hình Sứ rời khỏi đó, ông ta đã đi được mấy trăm dặm trên bề mặt thanh đồng. Cuối cùng, Hỏa Hình Sứ ngừng lại trước một phù điêu có hình dạng đặc biệt. Phù điêu này là một kiến trúc hình vòng, phần mép của kiến trúc này được bao bọc bởi một đường viền màu đỏ máu. Nơi này chính là Huyết Sắc Nghị Hội – đại bản doanh của tộc Nguyên Linh tại Bình Dịch Thiên.

Hỏa Hình Sứ lấy Khinh Thạch ra, nhẹ nhàng đặt xuống đất rồi bước vào trong vòng xoáy màu trắng, tiến vào trong thế giới này.

Với địa vị hiện tại của Hỏa Hình Sứ, ông ta không đủ tư cách tiến vào Huyết Sắc Nghị Hội. Người có thể tiến vào Huyết Sắc Nghị Hội chính là Cơ Hiên Viên và Thần Nông của Liệt Sơn Thị.

Hỏa Hình Sứ nói tất cả mọi chuyện xảy ra cho một Nguyệt Hỏa Nô, sau đó Nguyệt Hỏa Nô này sẽ tiến vào truyền đạt lại.

Không lâu sau…

Chỗ sâu nhất trong Huyết Sắc Nghị Hội, trong một không gian được hình thành từ nguyên tố thuần khiết xuất hiện một quả cầu nho nhỏ. Bên ngoài quả cầu có ánh lửa lấp lóe.

“Vù!”

Ánh lửa kia càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành hình thể của một cô gái loài người. Tộc Nguyên Linh thiên biến vạn hóa, bọn họ có thể biến thành mọi hình thái mà bản thân muốn. Nội bộ tộc Nguyên Linh từng yêu cầu dùng hình thái đặc biệt, cấm hóa thành hình thái của những sinh linh khác. Nhưng trải qua một thời gian dài, lệnh cấm cũng đã được giải trừ. Càng ngày càng nhiều tộc nhân của tộc Nguyên Linh bắt đầu có hình thái cụ thể, có một bộ phận thích hóa thành hình thái loài người. Người này chính là người đầu tiên, hình dáng mà người này huyễn hóa ra có hơi giống Nữ Oa, nhưng lại không cơ trí thông minh như Nữ Oa mà trông có vẻ nghiêng về hoạt bát, đáng yêu hơn.

“Lôi Sát, ngươi gọi ta ra làm gì?”

Nàng ta đang lơ lửng trong quả cầu kia nhìn ra mép vùng không gian này. Tại đỉnh của mảnh không gian này là một mặt kính hình tròn có kích thước lớn, trong mặt gương hiện lên một tộc nhân khác của tộc Nguyên Linh, đó là một con Lôi Linh.

“A Hỏa, ta đã nghe được những báo cáo kia. Gần đây ngươi đang làm gì?” Tộc nhân của tộc Nguyên Linh tên là Lôi Sát này tức giận chất vấn.

A Hỏa nháy mắt một cái lộ ra vẻ hoạt bát, đáp: “Chấp hành nhiệm vụ mà Mục Linh giao cho ta”

“Mục Linh bảo ngươi giết tên nhãi kia?” Lôi Sát không thể kiềm chế được cơn giận.

Trong khoảng thời gian này, Tam Thập Tam Trọng Thiên xuất hiện một chút phiền phức. Dù là tộc Nguyên Linh cũng phải cẩn thận từng li từng tí để ứng đối. Chuyện ở phía dưới của Tam Thập Tam Trọng Thiên đều giao cho A Hỏa.

Lôi Sát liên tiếp nhận được báo cáo thất bại, gã vô cùng tức giận. Tộc Nguyên Linh mạnh tới vậy mà chẳng thể giải quyết nổi một kẻ đến từ Nhân tộc còn chưa đạt tới Bất Hủ cảnh.

“Mục Linh không muốn giết hắn cho lắm” A Hỏa bình tĩnh đáp.

“Ngươi đang nói nhảm gì vậy?” Cảm xúc của Lôi Sát đang dao động rất mạnh, khí tức như sấm sét đang dao động bên trong khối cầu của gã, dường như muốn bùng nổ.

“Thật!” A Hỏa thành thật nói.

“Chín khắc ấn Thánh Hồn, chín khắc ấn Kiếp Cốt. Chúng đã chọn trao cho hắn, đây là chuyện từ trước tới giờ chưa từng có. Hắn đáng để chúng ta chờ mong”
Bạn cần đăng nhập để bình luận