Bách Luyện Thành Thần

Chương 2653: Ba cấp chín phẩm

Tên phục vụ kia biết La Chinh mua đồ rất hào phóng nên định nhắc nhở Tô Kiều, nhưng lời muốn nói ra lại bị cướp mất“Lục thúc, Lục thúc, đây chính là một đại phú ông đó! Nói chuyện làm ăn trước đã có được không!” Tô Khoan bị Tô Kiều tóm chặt khóc không ra nước mắt.

Khách hàng tiến vào nội các của kiếm lâu không có mấy, chịu vào đây đa phần đều là khách quý, chẳng qua tu vi của La Chinh quá thấp nên Tô Kiều cũng không mấy coi trọng. Nhưng vừa nghe Tô Khoan nói vậy, ông liền tạm thời buông lỏng tay ra, quay sang nói với La Chinh: “Kiếm trong nội các đều được rèn từ chính huyết mạch của Tô gia ta. Nếu trong tay ngươi không có triệu Thần Tinh thì cuộc giao dịch này cũng không cần phải xét tới nữa”

Thật ra nội các của kiếm lâu không thuộc về Long thành mà hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của Tô gia, vì vậy những khách vào đây đều là giao dịch trực tiếp với Tô gia.

“Dùng huyết mạch rèn đúc kiếm?” Ánh mắt La Chinh nghiêm túc hơn.

Trên mặt Tô Khoan hiện vẻ kiêu ngạo, y nói: “Đúng thế, Tô gia ta có được huyết mạch của tộc Liệt Cương Ảnh, huyết mạch cỡ này là hợp rèn kiếm nhất!”

Tộc Liệt Cương Ảnh là một trong các tộc thú cổ, lớp da như đồng thau, hai mắt như thủy ngân, sinh ra từ quặng mỏ, khắp người đều là báu vật. Chính vì vậy, tộc Liệt Cương Ảnh đã bị tàn sát hết sạch từ cách đây rất lâu rồi, cuối cùng chỉ có huyết mạch là được truyền lại, được Tô gia kế thừa đến bây giờ.

Nếu không nhờ Thái Nhất Thiên Cung che chở, Tô gia bọn họ e là đã bị dị tộc giết sạch rồi, dù sao huyết mạch của họ cũng quý giá cực kỳ. Cũng chính vì lý do này mà Tô gia mới một lòng phục tùng Thiên Cung, không oán không hối.

“Ta có thể xem qua không?” La Chinh hỏi.

Thấy hắn có vẻ tự tin là mình đủ tiền, Tô Kiều bèn đi đến một phía nội các và nhẹ nhàng vung tay lên. Vách tường phẳng phiu lập tức lõm vào, trên vách treo sáu thanh trường kiếm.

Khi những thanh trường kiếm này vừa xuất hiện, cảm giác sắc bén lập tức khuếch tán ra.

La Chinh cảm nhận được sự sắc bén ấy cũng hơi nhíu mày lại.

“Sáu thanh trường kiếm này đều có đủ khả năng được gọi là Huyền Tôn Đạo Bảo! Ngay cả thanh Đoạt Điểu Danh kiếm rẻ nhất cũng hết triệu Thần Tinh” Tô Kiều cao giọng nói.

Thấy La Chinh nghiêm túc đánh giá, trong lòng ông vô cùng hài lòng.

Tuy nhiên, La Chinh không để ý đến năm thanh kiếm kia mà chỉ tập trung ánh nhìn vào thanh kiếm treo ở ngoài cùng bên trái. Sống kiếm hơi nghiêng, loáng thoáng có hình như rắn, mà ngoại hình thì giống hệt Đằng Xà kiếm!

“Hình như ta từng thấy thanh kiếm này rồi, nó có vẻ giống thanh Đằng Xà kiếm trong truyền thuyết nhỉ?” La Chinh hỏi.

Tô Khoan ở bên cạnh cười ha ha: “Đây là một thanh kiếm hàng nhái! Được mô phỏng theo thanh Đằng Xà kiếm! Về uy lực thì đương nhiên không thể nào sánh được với Đằng Xà kiếm trong truyền thuyết! Có điều kiến thức của ngươi đúng là khá rộng đấy, ngay cả Đằng Xà kiếm mà cũng nhìn ra được. Ha ha, người bình thường không được như thế đâu!”

Tô Khoan sao biết được Đằng Xà kiếm ở ngay trong tay La Chinh.

“Vậy thanh kiếm này cũng là Huyền Tôn Đạo Bảo ư?” La Chinh lại hỏi.

“Đương nhiên! Bất cứ thanh trường kiếm nào ngấm huyết mạch Tô gia chúng ta thì đều có thể gọi là Huyền Tôn Đạo Bảo. Mặc dù thanh kiếm nhái này là Huyền Tôn Đạo Bảo tam lưu, nhưng uy lực cũng không tầm thường đâu” Tô Khoan nói.

“Ta mua” La Chinh không do dự gì nhiều.

Chỉ xét về ngoại hình thôi, thanh kiếm này đã đủ để lấy giả tráo với thật rồi. Lỡ trong một vài thời điểm hắn buộc phải sử dụng Đằng Xà kiếm thì có thể mượn thanh kiếm này để che giấu đi, cho nên thanh này cực kỳ thích hợp.

“Thậm chí còn không thèm hỏi giá?” Tô Khoan bĩu môi. Y đã biết rằng La Chinh rất giàu, nhưng có ai mua kiếm kiểu này đâu?

“Kiếm này định giá một triệu năm trăm Thần Tinh” Tô Kiều thấy La Chinh hào phóng như thế liền cười tươi như hoa nở.

La Chinh thanh toán xong, ánh mắt lại nhìn những thanh kiếm kia. Hắn hỏi: “Nếu những thanh trường kiếm này có thể gọi là Huyền Tôn Đạo Bảo, vậy không biết Đằng Xà kiếm chân chính được gọi là gì?”

“Đằng Xà kiếm chân chính…” Tô Kiều và Tô Khoan cũng sững sờ. Bọn họ không ngờ ngay cả những thường thức như này mà La Chinh cũng không biết.

Tô Khoan cười trả lời: “Sau thời cổ, pháp bảo trong thiên hạ được chia thành ba cấp chín phẩm! Huyền Tôn Đạo Bảo, Bỉ Ngạn Đạo Bảo, Tiên Thiên Đạo Bảo là ba cấp, trong mỗi cấp sẽ được chia nhỏ ra thành ba phẩm là nhất lưu, nhị lưu và tam lưu!”

Y thoáng ngừng lại rồi nói tiếp: “Đằng Xà kiếm là Tiên Thiên Đạo Bảo tam lưu!”

“Chỉ là tam lưu ư?” La Chinh nói.

Thấy La Chinh có vẻ thất vọng, hai chú cháu Tô gia lập tức cười phá lên. Tô Khoan còn nói: “Chỉ là tam lưu á? Ha ha ha… Vật rèn ra Tiên Thiên Đạo Bảo nhất định phải là vật Tiên Thiên lấy từ trước khi hỗn độn khai mở! Tiên Thiên Đạo Bảo như này, trong cả thế giới mẹ chỉ có vài chục món! Thanh kiếm này được xếp vào tam lưu là vì vật Tiên Thiên chứa trong nó có lượng khá ít, tuy nhiên, dù chỉ là tam lưu thì cũng đủ khuấy đảo cả hàng vạn tộc rồi!”

“Ra vậy…” La Chinh gật gật đầu.

Theo lời Tô Khoan thì Huyền Tôn Đạo Bảo là dùng huyết mạch luyện ra thần binh, Bỉ Ngạn Đạo Bảo thì chứa đựng tín vật Bỉ Ngạn, còn Tiên Thiên Đạo Bảo là dùng vật Tiên Thiên trước thuở hỗn độn để rèn ra. Thần binh như thế đúng là dùng một món sẽ mất một món, không thể tái tạo, nên đương nhiên chỉ có thể gặp chứ không thể mong cầu.

Sau khi đã hiểu đại khái, La Chinh lại dời mắt nhìn lên vách tường.

Lúc Tô Kiều bày sáu thanh kiếm này ra, hắn đã chú ý tới hai thanh kiếm. Một thanh là Đằng Xà kiếm bản nhái, còn lại chính là thanh mà hắn đang nhìn đây.

Vẻ ngoài của thanh kiếm này không có điểm gì đặc biệt, nhưng trong thân kiếm lại tích chứa huyết quang khiến người ta không rét mà run, vẻ sắc bén mơ hồ toát ra càng như muốn cắn nuốt người khác.

“Không biết kiếm này giá bán bao nhiêu?” La Chinh lại hỏi.

Thấy La Chinh hỏi đến thanh kiếm ấy, trên mặt Tô Khoan thoáng hiện vẻ đau thương.

Qua huyết khí tỏa ra từ nó, y đã biết thanh kiếm này là xuất từ tay ai. Nhớ đến cảnh bọn họ bóc lột chèn ép nàng, nhớ đến hình dáng thê thảm của nàng, không hiểu sao Tô Khoan lại thấy đau lòng đến lạ.

Phản ứng của Tô Kiều lại khác hẳn. Ông dựng thẳng ngón tay cái lên và nói: “Ánh mắt tốt thật đấy! Kiếm này tên là Hữu Tuyết, là Huyền Tôn Đạo Bảo nhất lưu, cũng là thanh kiếm tốt nhất trong Danh Kiếm Lâu của ta! Mặc dù kiếm này không có tín vật Bỉ Ngạn, nhưng vẫn đủ để sánh ngang với vài Bỉ Ngạn Đạo Bảo. Giá bán của nó là tám triệu Thần Tinh!”

Nghe thấy cái giá này, La Chinh cũng phải khẽ chậc lưỡi.

Thế nhưng hắn lại rất vừa ý thanh kiếm này, vả lại nó còn hơn xa Đằng Xà kiếm bản nhái kia… Chỉ có điều La Chinh định chừa lại mười triệu Thần Tinh để còn mua tấm giấy vàng kia về quan sát một chút. Nếu hắn mua thanh kiếm này thì e là phải tìm đường kiếm Thần Tinh thôi.

La Chinh cắn răng suy nghĩ, cuối cùng vẫn nói: “Kiếm này, ta cũng mua”

Hai mắt Tô Kiều trợn tròn, ông không ngờ La Chinh sẽ mua thật.

Giao dịch một năm trong nội các không quá ba đến năm thanh bảo kiếm, vậy mà La Chinh đã mua một lúc liền hai thanh, lại còn là giá hàng triệu Thần Tinh nữa! Đương nhiên trong lòng Tô Kiều đã vui mừng đến tột độ rồi!

“Tốt lắm, tốt lắm!” Tô Kiều phấn khởi lấy Hữu Tuyết kiếm xuống.

La Chinh cũng lấy Thần Tinh ra, một tay giao tiền, một tay giao hàng.

Lúc hắn nhận lấy thanh kiếm, Tô Khoan đứng cạnh bỗng lên tiếng: “Có thể đưa kiếm này cho ta nhìn một cái không?”

“Tô Khoan! Kiếm này đã bán cho khách rồi, không còn là vật của Tô gia ta nữa! Đừng làm phiền thêm!” Tô Kiều quát lớn.

La Chinh thấy ánh mắt Tô Khoan thoáng vẻ đau thương bèn động lòng, đưa thanh kiếm này cho y.

Tô Khoan thận trọng nâng thanh kiếm trên tay, hít vào một hơi thật dài rồi lại ôm ấp kiếm này một lúc thật lâu, sau đó mới lưu luyến trả lại nó cho La Chinh.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận