Bách Luyện Thành Thần

Chương 2081: Tranh chấp

Lão Viên chú ý tới ánh mắt của Lê Lạc Thủy, lập tức cả kinh, xoay người lại ôm thanh cổ kiếm kia vào trong ngực giống y như ôm một đứa bé“Kiếm Đằng Xà rơi vào tay La Tiêu rồi, ngươi còn để ý tới thanh kiếm này của lão phu nữa sao?” Lão Viên kêu ầm lên.

Trên mặt Lê Lạc Thủy lộ ra vẻ mặt vô tội: “Ta đâu có nói muốn lấy thanh kiếm này của ông”

Nghe thấy Lê Lạc Thủy nói lời này, khuôn mặt của Lão Viên mới lộ ra vẻ thả lỏng một chút.

Song, câu tiếp theo của Lê Lạc Thủy lại khiến ông căng thẳng: “Nhưng thanh Thừa Ảnh kiếm này kết hợp với chân ý nhất niệm thiện ác sẽ càng tăng thêm sức mạnh. Nếu ông đã truyền chân ý nhất niệm thiện ác cho Chinh Nhi, vậy tặng luôn thanh kiếm này cho nó thì thật là tuyệt phối…”

“Tuyệt phối cái rắm! Bất kể thế nào cũng đừng có để mắt tới thanh kiếm này của ta”

Lê Lạc Thủy nói tới nói lui thì chủ đích cuối cùng vẫn là muốn lấy thanh kiếm này, thật khiến Lão Viên dở khóc dở cười.

Nghe mẫu thân và Lão Viên trò chuyện, La Chinh và La Yên cũng đành bất đắc dĩ liếc nhau một cái. Thời điểm này bọn họ không thể chen lời vào, cũng không biết nói gì cho phải.

Lê Lạc Thủy bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Chắc hẳn Lão Viên không hề nghĩ tới, một ngày nào đó chúng ta sẽ trở về thế giới mẹ đúng không?”

“Muốn, đương nhiên muốn rồi…” Lão Viên lườm một cái.

Thần vực đối với người tầm thường mà nói là cực kỳ to lớn hùng vĩ, đây chính là một thế giới hoàn chỉnh.

Rất nhiều người trong số chân thần bọn họ chẳng thèm quan tâm vực ngoại hay hỗn độn gì gì đó, bọn họ chỉ biết tới Thần vực, thậm chí chỉ biết trong Thần vực có vô số vực to, vực nhỏ và một loạt thần thành. Nơi này chính là nơi mà bọn họ sinh sống.

Thậm chí rất nhiều thánh nhân cũng cho rằng như vậy, bọn họ không cảm thấy hứng thú với hỗn độn.

Nhưng Lão Viên và Lê Lạc Thủy là những người đến từ thế giới mẹ. Bọn họ biết thế giới mẹ mới là trung tâm của hỗn độn. Mặc dù Thần vực này được Xi Vưu chế tạo tỉ mỉ, tạo thành một thế giới tuần hoàn hoàn chỉnh, cũng có thể sinh ra rất nhiều sinh linh khó mà tưởng tượng nổi, nhưng thế thì sao? Cho dù hoàn mỹ đến đâu thì cũng chỉ là một con thuyền nhỏ mà thôi.

Lão Viên nằm mơ cũng muốn có một ngày mình có thể trở về thế giới mẹ. Thậm chí ông còn từng hối hận, lúc trước mình không nên lên chiếc thuyền này, thà chết ở thế giới mẹ còn tốt hơn so với nơi đây.

“Phụ thân bảo, trên chiếc thuyền này cuối cùng cũng sẽ có một ngày sinh ra hy vọng” Lê Lạc Thủy nói.

“Chắc hẳn hy vọng kia được sinh ra từ trong Lê Dân, nhưng Lê Dân lại bị giết sạch” Lão Viên phản bác lại.

Vô số Lê Dân đều là con cháu của chín bộ tộc thuộc tộc Lê, trong bọn họ dù ít hay nhiều cũng có huyết thống của Xi Vưu, di truyền từng đời liên tiếp, hoàn toàn có hy vọng sẽ sinh ra một người có huyết thống Xi Vưu thuần khiết. Bọn họ không ngừng lớn mạnh ở nơi hỗn độn sâu thẳm, có lẽ sẽ gánh vác trách nhiệm khôi phục và phát triển tộc Lê.

Ý nghĩ này đúng là không tệ, cho dù tộc Lê ở thế giới mẹ bị chém tận giết tuyệt nhưng trong Thần vực vẫn có thể bảo tồn một mồi lửa hy vọng.

Song, khi Đế Hồng Thị phái đám truy binh kia tới, hy vọng của bọn họ cũng đã bị xóa bỏ triệt để.

Thánh tộc, cũng chính là Lê Dân, đã bị chém tận giết tuyệt.

Những năm gần đây, Lão Viên luôn chìm sâu trong trạng thái tuyệt vọng…

Mặc dù ông mở vùng đất Đạo Tranh ra, nhưng chẳng qua cũng chỉ là thử trong tuyệt vọng mà thôi. Là do ông không muốn nhìn thấy Thần vực rơi vỡ.

Về phần trở về thế giới mẹ ư?

Ông biết ngày đó sẽ mãi mãi không bao giờ tới.

“La Chinh không phải Lê Dân sao?” Lê Lạc Thủy hỏi ngược lại.

Lê Lạc Thủy hỏi như vậy, trái lại làm Lão Viên cũng tự hỏi.

Trong thân thể La Chinh ẩn chứa huyết thống Xi Vưu thuần khiết. Ngay từ giây phút La Chinh tiếp xúc với Nhược Mộc, Lão Viên đã phát hiện ra điều ấy rồi.

Nhưng huyết thống Xi Vưu thuần khiết thì đã sao?

Lão Viên cũng từng nắm giữ nó…

“Nó, nó chỉ được coi là nửa Lê Dân thôi. Dù sao phụ thân nó cũng không phải người trong tộc Lê chúng ta” Lão Viên phản bác.

Lời này cũng có chút cố tình gây sự.

Lê Lạc Thủy kinh ngạc trừng ông một lúc lâu, sau đó sầm mặt xuống: “Chiếc thuyền này vốn gánh hy vọng của tộc Lê ta, nhưng bây giờ ông lại chọn cách vờ như không thấy. Lúc trước phụ thân ta chọn ông làm thuyền trưởng đúng là sai lầm mà”

Dứt lời, bà quay đầu nói với La Chinh: “Chinh Nhi, Yên Nhi, chúng ta đi thôi. Không cần thiết nhờ vả tên này”

Nói xong, mái tóc dài của bà bay phấp phới, quấn lấy La Chinh và La Yên, định đưa bọn họ rời đi.

Trong lòng Lão Viên thoáng dao động. Ông đột nhiên đưa tay nhấn xuống dưới một cái, một luồng sức mạnh từ miệng giếng bên trên đè ập xuống, ngăn cản Lê Lạc Thủy lại.

“Có lẽ ngươi nói đúng…” Lão Viên nói, vẻ mặt đau khổ: “Thủ lĩnh đã chọn sai đối tượng, ý chí của ta đúng là không đủ kiên định. Nhưng những anh hào trẻ tuổi của tộc Lê, chín đại thủ lĩnh của tộc Lê ta và mười vạn Xi Vưu Vệ… đều đã thất bại! Làm sao ta có thể tin tưởng một chân thần cấp thấp đây?”

“Nó chưa từng bước vào Bỉ Ngạn cảnh, nhưng lại có được Thiên Phạn vực” Lê Lạc Thủy nhắc lại.

“Thế thì đã sao? Một Thiên Phạn vực bù đắp được một bộ tộc trong tộc Lê chúng ta à? Lạc Thủy… ngươi rời khỏi thế giới mẹ khi còn rất trẻ, phần lớn thời gian qua ngươi đều sống trong Thần vực, ngươi cũng không biết thế giới mẹ là một thế giới tồn tại như thế nào. Một vài yêu quái biến thái trong đó là thứ mà ngươi không thể nào tưởng tượng được” Lão Viên từ tốn nói.

Lê Lạc Thủy im lặng.

Đối với thế giới mẹ, đúng là bà không có quyền phát ngôn quá lớn.

“Nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, cho dù xác suất một phần ngàn tỉ thì vẫn nên thử thực hiện một lần” Lão Viên bỗng nhiên thản nhiên nói: “Về điểm này, lão phu không bằng ngươi, cũng không bằng tên La Tiêu lỗ mãng kia”

Nói xong, ông hờ hững nhìn La Chinh: “Lúc trước, mẫu thân ngươi đưa kiếm Đằng Xà cho La Tiêu, lão phu đã ra sức phản đối, nhưng thật ra ta muốn xem xem, tiểu tử La Tiêu kia dùng kiếm Đằng Xà làm được cái gì. Đến hôm nay, không ngờ Thừa Ảnh kiếm đã đi theo lão phu chinh chiến bao năm cũng không giữ được”

Dứt lời, ông tiện tay cầm trường kiếm màu đồng cổ trong tay.

Ngay khoảnh khắc khi năm ngón tay của ông nắm lấy chuôi kiếm, khí thế toàn thân ông bỗng thoắt biến đổi.

Ông giống như một gốc cây gỗ khô vào một ngày nào đó bất chợt mọc ra một mầm xanh tươi non, vẻ mục nát của toàn thân biến mất không còn chút nào nữa.

Ngay khi ông chậm rãi giơ thanh Thừa Ảnh kiếm lên, chân ý nhất niệm thiện ác trong vùng đất Đạo Tranh cũng xảy ra biến hóa.

Toàn bộ Nhược Mộc cũng đồng thời biến đổi dữ dội!

Khí thế bao phủ toàn bộ vùng đất không chiến tranh kia cũng trở nên tươi sáng hơn!

Bên trong thần thành Danh Kiếm…

Một vài chân thần cấp cao rối rít ngẩng đầu lên, nhìn về một nơi nào đó ở phía tây Nhược Mộc.

“Sao vậy? Sao luồng khí thế áp chế chúng ta lại thay đổi rồi?”

“Ý chí thật mạnh!”

“Trong Kiếm tộc xảy ra vấn đề gì sao?”

Dù là trong Kiếm tộc cũng chỉ có cực ít người biết được sự thật trong vùng đất Đạo Tranh.

Rất nhiều chân thần nghĩ rằng vùng đất không chiến tranh là do Kiếm tộc bố trí.

Mặc Phách Nhi đứng trên cổng thành, hai mắt nhìn về phía bóng cây to lớn của Nhược Mộc, trong đôi mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ. Chuyện này quả thực không bình thường.

“Vù vù…”

Mặc Điển đứng bên cạnh hắn ta cũng kinh ngạc không thôi: “Luồng khí thế trong vùng đất không chiến tranh mất hiệu lực rồi, không còn áp chế ác niệm trong lòng nữa! Rốt cục Nhược Mộc sao vậy?”

Ngay cả Mặc Điển cũng cho rằng vùng đất không chiến tranh là do Nhược Mộc tạo thành.

Qua vô số thần kỷ nguyên tới nay, vùng đất không chiến tranh chưa từng mất hiệu lực, dù chỉ một giây cũng chưa từng mất.

Đây là chuyện cực kỳ không bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận