Bách Luyện Thành Thần

Chương 3289: Ác linh sinh ra

Mấy người Nguyên Thủy Thiên Tôn, Nữ Oa, Phục Hy đều nhìn chằm chằm La Chinh, chờ hắn quyết địnhCó rất nhiều lý do để giữ chân La Niệm ở lại đây giúp Khương Tử Nha, nào là vì sự nghiệp vĩ đại của Nhân tộc, vì Đạo Chung Yên, vì… Nhưng dù sao La Niệm cũng là con trai của La Chinh, lo lắng cho sự an nguy của con trai mình là một chuyện hết sức thường tình.

“Ta sẽ nói với mẹ của con là con ở lại đây bái sư học nghệ” La Chinh nói.

Nghe được câu trả lời của phụ thân mình, gương mặt ngập tràn giận dữ của La Niệm bỗng chốc bay biến sạch.

Thấy thái độ con trai mình nháy mắt thay đổi, La Chinh khẽ lắc đầu. Song hắn vẫn dặn dò: “Mặc dù ta để cho con vào thế giới Huyền Lượng, nhưng con cần biết rằng nơi đây không phải là thế giới trong cơ thể do ta cai quản, lúc gặp phải nguy hiểm con chỉ có thể tự cứu lấy mình…”

La Niệm có quậy đến long trời lở đất ở thế giới trong cơ thể hắn cũng không sao, nhưng còn thế giới thực sự bên ngoài thì đương nhiên tàn khốc hơn nhiều.

“Niệm Nhi biết rồi!” Ánh mắt La Niệm lấp lóe.

Hiện giờ tuổi tác La Niệm cũng không còn nhỏ, nhưng cậu vẫn luôn sống dưới ánh vinh quang của phụ thân mình. Lúc còn ở Vân Điện, cậu đã lớn lên trong những câu chuyện truyền thuyết về La Chinh, sau này đến Thần Vực, cậu gặp nhiều người có thực lực hùng mạnh như Ngự Thần Phong, Hàm Cửu Di,… Nhưng hình như phụ thân vẫn lợi hại hơn.

Khi đến thế giới mẹ, cậu cứ thế bị quẳng vào trong đó. Ngoại trừ những lúc cần khám phá Phạn văn thì phụ thân mới hỏi cậu, còn lại cậu gần như bị lãng quên.

La Niệm biết phụ thân vẫn luôn bộn bề nhiều việc, hơn trăm năm nay dường như chưa bao giờ ngơi nghỉ. Mà càng như thế thì La Niệm lại càng muốn chứng minh rằng mình rất hữu dụng!

Muốn đuổi kịp phụ thân trên con đường tu vi thì e là không thể, nhưng cậu lại đoạt hạng mạnh trong khả năng ngao du tại thế giới Huyền Lượng.

Ít ra các đại năng trông lợi hại hơn phụ thân cậu cũng rất để ý đến thế giới Huyền Lượng.

Mà quan trọng nhất là La Niệm cũng thích cảm giác ở trong thế giới đó, cậu vẫn muốn tiếp tục tìm kiếm trong đó!

Về sau, Khương Tử Nha lại mời nhóm La Chinh, Nguyên Thủy Thiên Tôn dời chân đến cung điện.

Ông đã bày biện thế giới Huyền Lượng ra cho mọi người thấy. Ngoại trừ thế giới Huyền Lượng, ông còn cần xin Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ bảo thêm về việc làm sao để chế tạo không gian Tắc San.

Bao nhiêu năm qua chỉ có một mình Khương Tử Nha dốc sức cố gắng trong vùng không gian này, bây giờ có nhiều người cùng bày mưu tính kế đương nhiên đã làm giảm đáng kể áp lực trên vai ông…

Sau khi nán lại hơn nửa ngày trời trong cung điện, ở một nơi nào đó trong không gian Tắc San chợt vang lên tiếng nổ thật lớn, đồng thời còn có ánh sáng màu lam lập lòe.

Mọi người nghe được âm thanh này đều lấy làm lạ, bèn đồng loạt nhìn sang Khương Tử Nha.

Khương Tử Nha nhìn qua phương Bắc của không gian Tắc San rồi nói ngay: “Lại bắt đầu rồi. Dạo này vị Cổ Thần Hỗn Độn kia có vẻ hoạt động hơi thường xuyên…”

Dứt lời, ông vẫy nhẹ tay một cái. Không gian phía trên tựa như một tấm gương, phản chiếu hình ảnh ở phương Bắc. Ở nơi đó có một khối dung nham màu đỏ nổi lơ lửng, trên bề mặt dung nham không ngừng thoát ra bọt khí, tản ra năng lượng nóng hừng hực.

“Không đã xóa bỏ cả một khoảng không gian rộng lớn đến thế?” Ánh mắt La Chinh ngưng lại.

Khương Tử Nha gật đầu: “Dạo này toàn là vậy thôi. Ở trong thế giới mẹ đang có trận chiến kịch liệt nào à?”

La Chinh ngu ngơ lắc đầu.

Mặc dù ở thế giới mẹ nguy cơ rình rập khắp nơi, nhưng Cổ Thần Hỗn Độn còn tham dự chiến đấu, không biết “Không” không ngừng xóa bỏ không gian là có ý định gì.



Tại Trần Huyết Châu, một ánh lửa sáng ngời nở rộ.

Ngọn lửa bắn ra từ trong một không gian cực nhỏ, sau đó khuếch tán ra với tốc độ khó tin, chẳng bao lâu sau đã lấp đầy cả Trần Huyết Châu.

Thần Nông Liệt Sơn Thị nhìn ngọn lửa lan tràn ra với gương mặt không chút biểu cảm, sau đó lập tức quay người rời đi.

Ngọn lửa sẽ giết chết hầu hết sinh linh trong Trần Huyết Châu, Thần Nông đã chứng kiến kiểu tàn sát này nhiều đến mức chẳng còn cảm giác gì.

Không bao lâu sau, ông ta đã đi tới đại châu tiếp theo, một ánh lửa nhỏ lại nở rộ lần nữa sau cái búng nhẹ của ngón tay…

Mỗi một đại châu đều có hàng tỷ tỷ sinh linh diệt vong!

Từ khi thế giới mẹ ra đời cho đến nay, nơi đây từng trải qua vô số lần tranh chấp cùng chém giết, số sinh linh mất mạng trong vài trận chiến lớn cũng là một con số rất đáng sợ!

Trong đó, thảm thiết nhất vẫn là trận giao chiến bộc phát giữa các tộc ở cuối thời kỳ Trung Cổ, gần như toàn bộ các chủng tộc trong thế giới mẹ đều bị cuốn vào trong trận chiến này, hơn nữa con số tử vong của tầng dưới cùng còn rất nhiều!

Cũng chính sau trận chiến ấy mà “Quỷ Thanh” mới được sinh ra!

Nhân vật do tâm trạng tiêu cực của thế giới mẹ biến thành ấy đã nhanh chóng nổi bật lên trong một thời gian ngắn. Khi tên tuổi của y thịnh nhất, y thậm chí còn vượt qua cả thuyền trưởng và trở thành nhân vật mà rất nhiều thế lực đều kiêng kị tột độ.

Sau này, “Quỷ Thanh” quay giáo tấn công khiến thuyền trưởng buộc phải hợp sức với các thế lực siêu cấp khác, nhờ vậy mới giết được Quỷ Thanh.

Y đã chết rất nhiều năm rồi, nhưng những người đuổi giết y năm nào đều biết rõ thực lực của y như lòng bàn tay!

Đó là ác ma ẩn náu trong thế giới mẹ, y ở khắp mọi nơi, chỉ chờ ai đó thức tỉnh mình.

Nếu tộc Hữu Hùng, tộc Thần Nông Thị phát động một trận đại chiến quét sạch thế giới mẹ cũng có khả năng thức tỉnh ác ma kia, nhưng dùng ngọn lửa của không gian cực hạn như này chắc chắn là cách thức kinh tế nhất.

Sau một nén nhang, Thần Nông xuất hiện tại Bạch Ấn Châu. Ngay khi ông ta đang định bắn ra một đốm lửa “không gian cực hạn” thì hình ảnh của một con chim chợt hiện lên trước mặt ông ta. Đó là một con Cương Phong Điêu có hình thể khổng lồ, mà Cương Phong Điêu chính là đại tộc của Bạch Ấn Châu.

Đại tộc này không quá nổi tiếng ở thế giới mẹ, nhưng thực lực của tộc trưởng tộc Cương Phong Điêu không hề yếu, mặc dù không trở thành người trong tranh, Bất Hủ cảnh nhưng vẫn luôn lui tới lâu dài ở Tam Thập Nhị Trọng Thiên.

Tại Bỉ Ngạn, tộc trưởng Cương Phong Điêu còn từng trợ giúp Liệt Sơn Thị.

“Thần Nông huynh phóng hỏa khắp nơi, thiêu hủy ngàn vạn sinh linh vô tội như thế là vì sao?” Cương Phong Điêu hỏi.

“Nhiệm vụ” Thần Nông trả lời ngắn gọn, lời ít ý nhiều.

“Có thể tha cho Bạch Ấn Châu không?” Cương Phong Điêu lại hỏi.

“Không” Trong mắt Thần Nông dần hiện ra chút thương hại: “Có điều, Điêu huynh có thể dẫn theo tộc Cương Phong Điêu rời đi”

Trong đôi mắt vàng của Cương Phong Điêu lộ ra vẻ mất mát: “Bạch Ấn Châu là quê hương nguyên quán của tộc Cương Phong Điêu ta, sao có thể dễ dàng từ bỏ như thế. Nếu Thần Nông huynh muốn đốt Bạch Ấn Châu, vậy xin hãy bước qua ta đã!”

Thần Nông thân là người trong tranh, thực lực hơn xa Cương Phong Điêu, Cương Phong Điêu biết rõ mình là châu chấu đá xe nên tất nhiên đã có giác ngộ rằng mình sẽ chết chắc.

“Điêu huynh từng có ân với ta và tộc Thần Nông Thị, xin đừng làm ta khó xử” Thần Nông nói.

Cương Phong Điêu tựa như không nghe thấy, trên đỉnh đầu có một món tín vật Bỉ Ngạn xoay tròn và chuyển động. Sau đó nó giang rộng đôi cánh và lao về phía Thần Nông…

Chỉ một thoáng sau, trên bầu trời có một con chim gãy cánh rơi thẳng xuống, cùng với nó chính là một “không gian cực nhỏ” lóe lên ánh lửa.

Cứ mỗi một đại châu bị thiêu hủy, cảm xúc nôn nóng bất an đầy tiêu cực dần lan tràn trong thế giới mẹ.

Giữa các sinh linh với nhau, giữa các chủng tộc với nhau chỉ mới có chút va chạm đã lập tức rút đao khiêu chiến. Giữa rất nhiều đại tộc và tiểu tộc xảy ra mâu thuẫn, không ngừng xung đột với nhau!

Không lâu sau, khi cảm xúc tiêu cực ấy đạt đến điểm cực trị thì đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa!

Ở một góc nào đó trong thế giới mẹ, một sinh linh mới đã ra đời, trên thân sinh linh này tản ra hơi thở tà ác tột cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận