Bách Luyện Thành Thần

Chương 2847: Kỹ xảo chiến đấu bằng linh hồn

Sầu Tuẫn vô cùng lanh lợi, hắn ta biết tộc Hữu Hùng rất có ưu thế, người của Thiên Cung không phải là đối thủ. Nếu bây giờ xung đột với tộc Hữu Hùng thì các chủng tộc đang đứng ngoài sẽ không khoanh tay đứng nhìnNhưng lát nữa vào trong thần miếu rồi thì tình hình sẽ khác. Bên trong Di Thiên thần miếu vốn ẩn chứa rất nhiều nguy cơ, nếu khi đó người Thiên Cung đến quấy rối thì e là tộc Hữu Hùng khó mà chống đỡ được.

Cơ Diễn nghe thấy Sầu Tuẫn uy hiếp mình như vậy thì không bình tĩnh được nữa. Gã cất giọng rét lạnh: “Xem ra ta phải dọn sạch các ngươi ngay lúc này, ở ngay tại đây”

“Ù ù ù…”

Khí tức linh hồn của tất cả mọi người trong nhóm tộc Hữu Hùng lập tức tăng vọt, khí thế hùng hồn như thể bọn họ thật sự định chém giết một trận ở đây.

Đối mặt với uy áp linh hồn ngùn ngụt như núi, Sầu Tuẫn vẫn không có vẻ gì là căng thẳng. Hắn ta cười hì hì, nói: “Xem ra nhiệm vụ thăm dò Di Thiên thần miếu cũng không quan trọng với tộc Hữu Hùng lắm nhỉ? Có lẽ Thiên Cung bọn ta không phải là đối thủ của các ngươi, nhưng khiến cho người bên phía các ngươi bị giảm bớt một nửa thì vẫn đủ khả năng đấy. Các ngươi thật sự định đánh nhau ở đây à?”

Các đệ tử Thiên Cung sau lưng Sầu Tuẫn cũng bắt đầu thủ thế, lúc nào cũng có thể đón chiêu.

Câu vừa rồi khiến trên mặt Cơ Diễn thoáng qua vẻ do dự.

Mục tiêu của họ là Ám Vực! Bây giờ mà chém giết với Thiên Cung đúng là không phải hành động sáng suốt gì, nếu khiến người bên mình hao tổn quá nhiều thì Cơ Diễn cũng phải chịu trách nhiệm không nhỏ.

Tộc Nhĩ Thử chỉ phụ trách mở cửa nên nãy giờ vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt. Chúng chẳng muốn nhúng tay vào chuyện sống chết của mấy kẻ Nhân tộc này, nhất là tộc Hữu Hùng đã nộp hồn đan rồi, họ chết thì càng tốt.

Cơ Diễn suy tư một chút, sau đó nở nụ cười rồi nói to: “Các huynh đệ tộc Kim Ô, Thần Nông Thị và Mẫn Nguyệt, lần này phiền các vị cùng hợp sức ra tay rồi. Trước tiên cứ dẹp sạch đám đệ tử Thiên Cung phiền phức này đã rồi tính tiếp!”

Các tộc khác như Kim Ô cùng Thần Nông Thị vẫn luôn đứng ngoài xem xét tình hình, bây giờ nghe được Cơ Diễn kêu gọi thì cũng đồng loạt đứng ra.

Lần này, số người bên phe Cơ Diễn phải lên đến cả trăm. Trong Thập Tam Trọng Thiên, ngoại trừ một vài điện hồn ít ỏi có được thần thông thiên phú đặc biệt, còn lại thực lực không chênh nhau quá nhiều. Bây giờ bên phía Cơ Diễn đã tạo thành thế áp đảo, chỉ vài đệ tử Thiên Cung căn bản không đủ làm nên trò trống gì.

Nhìn các đại tộc lũ lượt đứng ra, Sầu Tuẫn chỉ còn biết nở nụ cười khổ. Lần này rắc rối to rồi.

“Sầu Tuẫn đại ca, chúng ta làm sao đây?”

“Chạy à?”

“Nhưng Phượng Ca điện hạ thì sao?”

Nếu thật sự quẳng Phượng Ca ở lại đây chỉ vì sợ hãi thì bọn họ sẽ trở thành trò cười cho cả Thiên Cung.

Sầu Tuẫn không có quá nhiều thời gian để suy tính, tộc Hữu Hùng đã hợp sức cùng mấy tộc khác xông thẳng về phía các đệ tử Thiên Cung!

Sầu Tuẫn đột nhiên đưa tay ra, một phần dương hồn thoát ly khỏi hai tay hắn ta và không ngừng biến hóa, cuối cùng biến thành tám thanh trường kiếm linh hồn màu tím!

“Để ta chặn họ lại, các ngươi đi giải cứu Phượng Ca điện hạ đi” Sầu Tuẫn nói.

Vừa rồi khi thương lượng với Cơ Diễn, hắn ta cũng đang lặng lẽ quan sát. Mấy kẻ bắt trói Phượng Ca đều tụ tập ở bên kia, muốn dẫn Phượng Ca đi cũng không quá thuận tiện, nên các đệ tử Thiên Cung vẫn có thể giải quyết họ dễ dàng.

“Nhưng Sầu Tuẫn đại ca…” Có người ngập ngừng lên tiếng.

“Yên tâm, không chết được!”

Sầu Tuẫn ngược lại vô cùng lạc quan.

Phải biết rằng, ngoại trừ vùng đất Kiếm Đỗng, Sầu Tuẫn có thể nằm trong ba hạng đầu của các đệ tử ưu tú nhất trong Thiên Cung, danh tiếng sánh ngang mấy người Phượng Ca, Diệp Thương. Hắn ta cũng có năng lực nhất niệm ngộ đạo, mà lực linh hồn còn mạnh hơn cả Diệp Thương!

“Ù!”

Tám thanh trường kiếm linh hồn như từng con rồng uốn lượn, phóng thẳng về phía trước, đồng thời Sầu Tuẫn cũng cấp tốc lùi về sau.

Hắn ta không chỉ có thực lực rất mạnh, mà kinh nghiệm chiến đấu cũng rất dồi dào.

Bỉ Ngạn là một nơi có hoàn cảnh đặc thù, chỉ cần không bị mấy thứ như Triền Hồn Ti cầm chân thì lúc nào cũng có thể rời khỏi. Vì vậy, ngay từ ban đầu hắn ta đã kéo dài khoảng cách với đối phương, như vậy có thể bảo đảm cho sự an toàn của mình.

“Roẹt roẹt roẹt roẹt roẹt…”

Tám thanh trường kiếm linh hồn chia ra bay múa, hình thành một tấm màn kiếm chặn lại mấy người Cơ Diễn được một lúc.

Cứ giằng co như vậy một khoảng thời gian, cuối cùng các đệ tử Thiên Cung đi cùng Sầu Tuẫn đã vọt tới cạnh Phượng Ca. Mấy người tộc Hữu Hùng không đối phó họ được bèn lũ lượt rời khỏi Bỉ Ngạn, quẳng Phượng Ca ở lại đó…

“Mấy kẻ thông minh vặt như này sao mà nhiều thế nhỉ!”

Cơ Diễn thấy Sầu Tuẫn cùng những người khác phân công rạch ròi trật tự như thế, chỉ trong nháy mắt đã cứu được Phượng Ca nên vô cùng tức giận. Tay gã lắc nhẹ, sáu, bảy con rắn nhỏ liền bắn về phía Sầu Tuẫn. Toàn thân chúng có màu tím đen, miệng rắn há ra đến mức to nhất, để lộ hai chiếc răng nanh đầy nguy hiểm. Nếu bị cắn trúng, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Hai tay Sầu Tuẫn đã phân hóa thành tám thanh trường kiếm linh hồn, hắn ta căn bản không thể chặn đám rắn nhỏ này được.

Hắn ta không ngừng lui lại, nhưng tốc độ vọt tới của đám rắn nhỏ lại càng lúc càng nhanh!

“Vèo vèo vèo…”

Đám rắn nhỏ đuổi kịp Sầu Tuẫn thì chui thẳng vào dương hồn hắn ta.

“Trúng rồi?” Cơ Diễn thấy vậy, vô cùng vui mừng.

Thế nhưng dương hồn của Sầu Tuẫn bỗng mờ hẳn đi, hắn ta đã rời khỏi Bỉ Ngạn. Thứ mà đám rắn nhỏ đánh trúng chỉ là chút bóng hình còn lại của hắn ta thôi.

Sau khi Sầu Tuẫn rời đi, tám thanh trường kiếm linh hồn cũng bỗng nhiên biến mất…

Cơ Diễn nhận ra mình lại bị Sầu Tuẫn đùa bỡn, trong lòng tức giận vô cùng. Nhưng người ta đã rời khỏi Bỉ Ngạn rồi, gã cũng chẳng thể làm gì.

“Giết đám đệ tử Thiên Cung còn lại đi. Nếu chúng chạy thì giết con ả được gọi là Phượng Ca điện hạ!” Cơ Diễn giận dữ nói.

Long Xà Khốn của gã không dễ tháo, đệ tử Thiên Cung có thể rời khỏi Bỉ Ngạn nhưng Phượng Ca thì không.

Phượng Ca đang bị trói nghe vậy cũng thầm giật mình. Tộc Hữu Hùng dám giết nàng thật ư?

Cơ Diễn vừa ra lệnh thì không ngờ Sầu Tuẫn đã quay lại Bỉ Ngạn lần nữa. Hắn ta vẫn nói bằng giọng điệu bỡn cợt: “Nhắc nhở ngươi một chút, ta không phải chỉ thông minh vặt. Và nhắc ngươi thêm chút nữa, đây gọi là kỹ xảo chiến đấu bằng linh hồn”

“Cút con mẹ ngươi đi chứ kỹ xảo chiến đấu!” Cơ Diễn chỉ muốn xông lên xé xác cái tên cứ thích dài dòng văn tự này.

“Điều thứ nhất trong kỹ xảo chiến đấu bằng linh hồn, sau khi linh hồn rời Bỉ Ngạn thì phân hồn sẽ đồng thời rời đi. Nếu trong khoảng thời gian ngắn linh hồn lại trở về lần nữa, như vậy phân hồn sẽ không dung nhập vào bản thể mà là ở ngay chỗ vừa biến mất ban nãy…” Sầu Tuẫn cười nói: “Xuất hiện lần nữa!”

Những thanh trường kiếm linh hồn vốn đã biến mất kia lại hiện ra ở ngay chỗ cũ, mà đám người tộc Hữu Hùng đã vọt ra được một khoảng rồi, cho nên lần này trường kiếm linh hồn liền đâm thẳng vào lưng họ.

“Phập phập phập phập phập…”

Chỉ trong khoảnh khắc, dương hồn của mấy đệ tử tộc Hữu Hùng đã bị đâm xuyên qua, ngay cả Cơ Diễn cũng bị cắt trúng một nhát. Gã bỗng cảm thấy dương hồn mình đau rát kinh khủng.

Mặc dù đòn tấn công này không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn ảnh hưởng rất nhiều đến dương hồn của họ!

Các dị tộc khác ở cách đó không xa chứng kiến cảnh này đều cảm thấy rất lạ lẫm và mới mẻ. Sầu Tuẫn này có thể vận dụng quy tắc Bỉ Ngạn đến mức vô cùng cao siêu, quả thực rất đáng để bọn họ tôn kính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận