Bách Luyện Thành Thần

Chương 3771: Dẫn Đạo Không Gian Thạch

Lần này tiến vào Ngọc Thanh Thiên không dẫn theo nhóm Nữ Oa, Phục Hy tại thế giới Hỗn ĐộnTính cả La Chinh, Nhân tộc có tổng cộng bốn mươi người.

Vừa mới đặt chân tới Ngọc Thanh Thiên đã có hơn ba mươi người ngã xuống, chỉ còn bảy người sống sót.

Cục diện như vậy, cho dù là ai thì cũng khó mà chấp nhận nổi.

“Đây… là thủ đoạn của Xà Linh Vương?” Nữ Oa vô cùng bi thương.

“Đúng vậy, Thái Thượng Lão Quân nói đây là Phệ Không Thuật…” La Chinh trầm giọng trả lời.

Sợi phân hồn của Thái Thượng Lão Quân trồi lên trên đỉnh đầu La Chinh: “Đây là một môn thần thông của Thánh Tá Chi Vật tên Dẫn Đạo Không Gian Thạch, hẳn là Xà Linh Vương đã chuẩn bị từ sớm…”

“Chẳng lẽ là Xà Linh Vương vẫn luôn mai phục ở đây?” Phục Hy cảnh giác nhìn xung quanh.

Cảnh tượng xung quanh vẫn yên tĩnh như cũ, cũng không có khí tức của Quỷ Quyệt.

Thái Thượng Lão Quân lắc đầu nói: “Nó không cần mai phục ở đây, Hữu Hạn Toàn Tri Thạch biết hết tất cả mọi thứ trong Ngọc Thanh Thiên, kể cả cuộc đối thoại giữa chúng ta ngay lúc này”

“Hữu Hạn Toàn Tri Thạch lợi hại như vậy?” Phục Hy trừng lớn đôi mắt.

Thái Thượng Lão Quân nói với giọng không mấy vui vẻ: “Trước lúc xuất phát ta đã nói với các ngươi, ngươi lại không nghiêm túc nghe!”

Thái Thượng Lão Quân biết được một vài thủ đoạn thông qua Tiết trưởng lão, hơn nữa ông còn ẩn náu tại Ngọc Thanh Thiên nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng hiểu biết một vài về thần thông của Xà Linh Vương, nhưng hiểu biết của ông cũng không toàn diện.

“Trước lúc xuất phát ta đã biết chuyện này sinh tử khó liệu, nhưng không ngờ lại nguy hiểm đến mức này” Nguyên Thủy Thiên Tôn thương tiếc nói.

Thái Thượng Lão Quân lại lạnh nhạt hơn nhiều: “Dù sao bọn họ vẫn giữ lại một phân hồn trong Văn Minh Chi Khí, và rồi sẽ trở thành khán giả trong khoảng thời gian cuối cùng giống như ta”

Nếu hỗn độn thật sự tan biến hoặc để Xà Linh Môn hoàn thành quá trình giáng lâm, các sinh linh trong Hỗn Độn đều sẽ bị giết. Những người ở đây đều đã sống vô số năm, ngã xuống sớm một chút hay muộn một chút cũng không có gì khác biệt.

Trong lúc những người ở đây còn đang chìm trong bi thương thì Đông Hoàng lại đứng cầm kiếm hướng về phía khắc, ông nhìn thấy Hầu Linh Vương ở đằng xa đột nhiên “ồ” lên một tiếng: “Bên kia có chuyện gì thế?”

Ở bên kia, Hầu Linh Vương vốn đang đứng đợi các Quỷ Quyệt khác phục hồi. Thân là chiến hữu cũ của Nghiệt, sao nó có thể không biết Phệ Không Thuật? Phệ Không Thuật này có mạnh tới đâu cũng khó mà gây ra thương tổn cho Quỷ Quyệt, nó chỉ cần đợi các Hầu Chủ phục hồi nguyên trạng là được.

Nhưng đúng lúc này, Hầu Linh Vương nhìn về phía La Chinh một lúc, trên gương mặt to lớn hiện lên biểu cảm quái dị, sau đó dẫn theo các Hầu Chủ chạy như điên.

Với hình thể khổng lồ như Hầu Linh Vương, một khi chạy nhất định sẽ khiến mặt đất chấn động liên hồi. Nhưng bên chỗ La Chinh lại không hề cảm giác được, ở bên kia chỉ có hình ảnh truyền tới, không hề có âm thanh hay dao động khí tức, nếu không phải Đông Hoàng tình cờ nhìn thấy thì nhóm người La Chinh cũng không phát hiện ra được.

“Hầu Linh Vương… Vì sao lại chạy?” Cộng Công thắc mắc.

“Nguy rồi, đuổi theo đi!” Nữ Oa trừng mắt.

Bọn họ vất vả lắm mới lôi kéo được sự giúp đỡ của Hầu Linh Môn, nhưng vừa mới lên tới Ngọc Thanh Thiên đã bị tách ra, đây là một kết quả không thể chấp nhận.

“Vù!”

“Vù!”

Phục Hy, Đông Hoàng và La Chinh lập tức lao về phía Hầu Linh Vương.

Tuy Phục Hy và Đông Hoàng đã tiêu hao một lượng lớn sức mạnh huyết mạch để đối phó với Phệ Không Thuật, nhưng tốc độ của bọn họ vào lúc này cũng không hề chậm, chút khoảng cách như vậy chỉ chớp mắt một cái là tới.

Nhưng bọn họ vừa lao ra được một đoạn thì một cảnh tượng kỳ quái bỗng xuất hiện.

Khoảng cách giữa bọn họ và Hầu Linh Vương không hề được kéo gần mà lại càng lúc càng xa, chỉ mấy nhịp thở mà Hầu Linh Vương đã biến mất, nhưng bọn họ thì vẫn đang chạy ở đó.

“Không gian ở đây có vẻ quái dị!” Nói xong, Phục Hy vươn tay ra.

“Soạt!”

Mấy trăm hình bát quái trắng đen chiếu rọi về phương xa.

Những hình bát quái đó không tiến ra quá xa, chỉ đứng ở không gian gần đó.

“Là tường không gian! Phá vỡ cho ta!”

“Rầm rầm rầm…”

Bát quái trắng đen nổ tung trên tường không gian.

Thừa nhận tấn công của Phục Hy, nhưng bức tường vô hình vẫn không hề nhúc nhích.

“Ầm…”

Đông Hoàng Thái Nhất cũng ra tay.

Hai ngón tay vuốt nhẹ một cái, ánh kiếm ba thước lập tức xuất hiện trong tay.

Sau đó ông dừng bước, xoay người, chém xuống… Giống như mặt trời lướt qua không gian, tạo nên một con sông màu vàng dài mấy chục trượng.

Nếu không có vật cản, con sông này có thể chảy xa hàng ngàn vạn dặm, có thể tưởng tượng uy lực trong đó lớn tới đâu.

Nhưng mặc cho uy lực của con sông này lớn thế nào đi chăng nữa thì khi vừa đụng phải vách tường kia đã lặng lẽ dừng lại, không tiến thêm được một phân nào nữa. Con sông màu vàng kia chạm vào vách tường không gian giống như bị hạn chế trong một tấc vuông, bị đè ép vô hạn.

“Sao có thể…” Đông Hoàng Thái Nhất không hiểu.

“Đây là vách tường Không Gian Dẫn Đạo” Thái Thượng Lão Quân giải thích: “Các ngươi… Kể cả những đòn tấn công của các ngươi, chỉ có thể tới gần bức tường không gian, nhưng vĩnh viễn không thể chạm vào bức tường không gian!”

Không phải vì vách tường không gian kiên cố mà là bức tường này có một loại quy tắc rất ngang ngược.

“Đây cũng là năng lực của Không Gian Dẫn Đạo Thạch?” Nữ Oa nhíu mày hỏi.

“Ừ” Thái Thượng Lão Quân gật đầu.

Lúc trước Thái Thượng Lão Quân đã nhấn mạnh sự cường đại của Thánh Tá Chi Vật. Nhưng các anh kiệt Nhân tộc nắm giữ bí pháp Khống Huyết, thực lực tăng cao chưa từng có, cũng khiến bọn họ tự tin thái quá. Gì mà Thánh Tá Chi Vật, chẳng qua chỉ là một vài tín vật Bỉ Ngạn mạnh hơn mà thôi, mạnh bằng sức mạnh huyết mạch không?

Kết quả thiếu chút nữa toàn quân bị diệt…

La Chinh im lặng tới gần vách tường vô hình kia rồi vươn tay ra. Lúc tay hắn vừa mới tới gần vách tường không gian thì một cảnh tượng quỷ dị bỗng hiện lên, rõ ràng là ngón tay hắn đã chạm vào vách tường không gian, nhưng lại không hề có cảm giác, mà thị giác lại càng kỳ lạ, nửa ngón tay của hắn giống như bị đè ép trong không gian, nửa ngón đã biến mất.

Lúc La Chinh thu tay lại thì đã khôi phục hình dạng ban đầu.

“Sợ là không gian này không dễ phá vỡ như vậy…” Thái Thượng Lão Quân lắc đầu.

Lúc ông nói chuyện, La Chinh đã không chút do dự đâm vào vách tường không gian. Hắn bắt đầu tới gần vách tường không gian, người ngoài nhìn vào giống như thân thể hắn bị đè ép trên vách tường không còn hình người, nhưng thân thể hắn lại không có bất cứ thương tổn nào.

“Khoảng cách như vậy là đủ rồi, phá vỡ đi…”

Giọng nói của La Chinh vang lên “bên rìa” vách tường.

Vách tường được tạo thành từ Dẫn Đạo Không Gian Thạch vô cùng thần kỳ, La Chinh cảm giác được bức tường này sử dụng một phần lớn năng lực trong góc vuông thời không, nhưng thân là người nắm giữ Khởi Nguyên Thần Huyết, hắn có thể dễ dàng tìm ra phương pháp khắc chế.

Thân thể La Chinh đột nhiên uốn éo như rắn, đồng thời bức tường không gian vô hình kia cũng dao động giống như mặt nước, bắt đầu vặn vẹo.

“Rắc rắc rắc…”

Một loạt âm thanh lanh lảnh vang lên, bức tường không gian vừa mới vặn vẹo vài cái đã lập tức hóa thành vô số mảnh vỡ. Vách ngăn vô hình biến mất, cảnh vật xa xa không có gì thay đổi, nhưng vất vả một hồi, nhóm Hầu Linh Vương đã chạy mất tăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận