Bách Luyện Thành Thần

Chương 2378: Bên trong quan tài băng

Thấy Trần Hoàng Dịch Kiếm lộ ra vẻ không hiểu gì, cô gái kia thờ ơ nói: “Chúng ta là hàng xóm của nhau rất nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hai chúng ta gặp mặt nhau…”“Hàng xóm? Ngươi cũng ở trong biển Minh Tưởng à? Ngươi chính là những Ác Nghiệt kia?” Trần Hoàng Dịch Kiếm sững sờ nhìn cô gái này nói.

Trong suy nghĩ của hắn ta, e rằng cũng chỉ có những “Ác Nghiệt” kia mới có thể điều khiển sức mạnh sợ hãi một cách dễ dàng đến vậy…

Cô gái này nghe thấy Trần Hoàng Dịch Kiếm nói như vậy thì khẽ cười: “Những Ác Nghiệt kia… bị ta khống chế”

Nói xong nàng ta khẽ phẩy tay một cái…

Sâu trong làn sương mù màu đen, ở nơi mà ánh lửa không chiếu tới, đám Ác Nghiệt đang bay lượn trong đó đáp lại cô gái này.

“Oa… Oa…”

Những Ác Nghiệt này phát ra tiếng khóc nỉ non của trẻ con.

Lúc này, ánh mắt Trần Hoàng Dịch Kiếm nhìn cô gái lập tức thay đổi, hắn ta nói: “Nói như vậy ngươi chính là chủ nhân của biển Minh Tưởng?”

“Chủ nhân của biển Minh Tưởng?” Nàng ta cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó thản nhiên nói: “Có thể nói như vậy”

Nàng ta không để ý tới khuôn mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên của Trần Hoàng Dịch Kiếm, khẽ lướt về phía La Chinh. Trong lòng nàng ta, Trần Hoàng Dịch Kiếm đã hoàn thành sứ mệnh của hắn ta rồi.

Sự tồn tại của hắn ta đã giúp ích rất nhiều, sau khi thử nghiệm vô số lần, cuối cùng nàng ta cũng tìm ra được phương pháp, lần này chắc chắn nàng ta sẽ thành công!

Còn sau này, La Chinh đóng vai trò quan trọng nhất…

“Vì sao ngươi lại sao chép những thánh nhân kia?” La Chinh nhìn chằm chằm cô gái đang bay về phía mình, hỏi.

“Bởi vì bọn họ có thực lực rất mạnh…” Nàng ta đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt hắn, nhưng thân thể La Chinh khẽ đổ về phía sau, tránh động tác vuốt ve của nàng ta.

Cô gái cũng không thèm để ý tới hành động của La Chinh. Ảnh ảo La Chinh bước tới, nàng ta liền ngồi lên vai ảnh ảo rồi nói: “Các thánh nhân xâm nhập vực sâu Ma Vực đã bắt đầu thử nắm giữ chí bảo tín ngưỡng kia. Nếu như bọn họ thành công thì vực sâu Ma Vực sẽ rơi vào tầm khống chế của họ”

Nghe thấy thế, La Chinh khẽ chau mày…

Đông Phương Thuần Quân đã quyết bước vào vực sâu Ma Vực thì đương nhiên ông ta đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi, với thực lực hiện tại của La Chinh vốn không thể ngăn cản nổi.

“Vậy ngươi cứ để bọn họ khống chế như vậy sao?” La Chinh hỏi ngược lại.

Hắn đưa mắt sang nhìn chằm chằm những thánh nhân kia…

Từng ấy thánh nhân đứng cùng nhau tản ra uy thế không hề tầm thường. Với năng lực của cô gái này, nếu nàng bằng lòng ngăn cản nhóm người Đông Phương Thuần Quân thì không còn gì tốt hơn!

“Đương nhiên là không có chuyện đó rồi” Trong mắt cô gái này hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Thân thể Chân Ma mãi mãi chỉ thuộc về ta mà thôi. Đám thánh nhân này ư? Bọn chúng sẽ phải chết ở đây. Chỉ tiếc là bọn chúng sẽ sống lại trong vũ trụ, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ta hủy diệt vũ trụ của đám thánh nhân này…”

Nàng ta không chỉ muốn hủy diệt đám thánh nhân và vũ trụ, mà còn muốn hủy diệt tất cả thần dân và chân thần trong Thần vực!

La Chinh và Trần Hoàng Dịch Kiếm nghe vậy đều không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau.

“Vậy ngươi định làm gì?” La Chinh hỏi.

“Các ngươi cứ đi theo ta là được” Cô gái thu lại vẻ tàn nhẫn trong mắt, khẽ cười với La Chinh.

“Xem ra ta không có lựa chọn khác phải không?” La Chinh lại hỏi.

“Đương nhiên là không rồi” Cô gái trả lời rất dứt khoát.

Ở trước mắt cô gái này, La Chinh và Trần Hoàng Dịch Kiếm chẳng có cách nào chạy trốn, huống chi sau lưng nàng ta còn có nhiều thánh nhân như vậy!

***

Dưới đáy cung điện băng, đám người đang dần dần rút ngắn khoảng cách với chiếc quan tài băng kia. Họ cảm nhận rõ được nhiệt độ càng lúc càng xuống thấp hơn, song vẫn còn nằm trong khả năng chịu đựng của họ.

Tất cả mọi người thận trọng nhìn chằm chằm quan tài. Trong đó có một cô bé đang ngủ say, linh hồn không có chút dao động nào, nhưng đối với các thánh nhân nhạy cảm thì chiếc quan tài này rất kỳ lạ.

“Ngừng!”

Khi cả nhóm còn cách quan tài băng khoảng năm, sáu trượng thì Đông Phương Thuần Quân ra lệnh cho mọi người dừng lại. Các thánh nhân khác lập tức dừng lại, lơ lửng trên không trung.

“Chúng ta phải nghĩ cách mở cái quan tài này ra sao?”

“Chắc chắn không dễ dàng như vậy đâu, ngươi cho rằng cô gái kia tốt bụng như vậy à?”

“Nhưng chúng ta cũng không thể cứ đứng đây nhìn thôi?”

Một vài á thánh và chân thần đại viên mãn nhìn chằm chằm quan tài băng, thảo luận với nhau.

Đông Phương Thuần Quân từ từ nhắm hai mắt lại, sau đó thả một luồng thần thức ra, điều khiển nó bay về phía chiếc quan tài băng kia.

Đương nhiên chẳng ai tin rằng có thể dễ dàng mở quan tài băng ra và đoạt được thân thể Chân Ma cả. Ai mà biết được nơi quỷ quái này sẽ có thứ gì nhảy ra chứ?

Khi thần thức của ông ta tràn ra, trong mắt Đông Phương Thuần Quân đột nhiên lóe sáng.

“Sao rồi?” Mục Hải Cực đứng bên cạnh hỏi.

“Huynh thử một chút đi” Đông Phương Thuần Quân chỉ vào chiếc quan tài trong suốt kia rồi nói.

Mục Hải Cực cũng phóng thần thức tới đó…

Chỉ một lát sau, trên mặt ông ta cũng tràn đầy vẻ nghi hoặc: “Cái quan tài trong suốt này như không tồn tại vậy!”

“Chỉ là một hình chiếu hư ảo mà thôi, bên dưới cái quan tài này là hư không” Đông Phương Thuần Quân nhíu mày nói.

“Điều này làm ta nhớ tới khối ngọc tỷ mà thằng nhãi La Chinh kia đang giữ” Phương Thập Hình đột nhiên nói.

“Khối ngọc tỷ kia cũng tạo ra một đường hầm thời gian…”

“Đúng, chắc hẳn phía dưới cái quan tài trong suốt này còn có một động tiên khác nữa!”

“…”

Các thánh nhân đứng phía sau, bao gồm Mục Huyết Dung và Phương Hận Thiếu chợt nhớ tới chuyện họ đã gặp trong khối ngọc tỷ kia.

Rõ ràng khối ngọc tỷ kia sắp rơi vào tay họ rồi, cuối cùng nó lại rơi vào tay La Chinh. Cho tới bây giờ, khi họ nhớ lại chuyện này đều cảm thấy rất không cam lòng…

Đông Phương Thuần Quân quan sát một lúc rồi tới gần quan tài băng. Khi khoảng cách càng được rút ngắn, ông ta càng cảm thấy cô bé nằm bên trong quan tài băng kia thật quái lạ.

Lúc ông ta chỉ còn cách chiếc quan tài băng kia một khoảng ngắn, ông ta đột nhiên vươn tay ra chộp về phía quan tài trong suốt.

“Vù…”

Quả nhiên hệt như những gì ông ta vừa tìm hiểu được, toàn bộ mặt ngoài của quan tài băng chập chờn như gợn sóng, Đông Phương Thuần Quân không hề đụng phải thứ có tính thực chất. Thực ra nó chỉ là một hình chiếu giống hệt vật có thật mà thôi, còn thật ra chẳng có vật nào ở nơi đó cả.

Nhưng dưới chiếc quan tài bằng băng hư ảo kia lại có sức mạnh không gian đang dao động.

Khi Đông Phương Thuần Quân đang tiếp tục tìm kiếm thì đôi mắt của cô bé trong quan tài bằng bằng đột nhiên mở ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ tức giận.

“Soạt!”

Từng luồng khí lạnh xung quanh quan tài băng uốn lượn bay lên, khiến những người có mặt ở đó cảm thấy lạnh thấu xương. Sau đó, Đông Phương Thuần Quân đột nhiên biến mất, ngay trước mắt mọi người.

Sắc mặt của các thánh nhân khác hơi biến đổi, nhất là hai á thánh của Đông Phương gia và đám người Đông Phương Thái Thanh, bọn họ lao xuống phía dưới quan tài băng.

“Vèo vèo vèo…”

Trong giây phút mấy người này lao về phía quan tài băng, họ cũng biến mất ngay trước mắt mọi người.

“Chúng ta cũng đi đi!”

Đường Lôn vừa dứt lời cũng lập tức lao về hướng quan tài.

Tuy bọn họ không có cách nào xác định được liệu phía dưới quan tài này có nguy hiểm gì hay không, nhưng đến bước này rồi, ngay cả Đông Phương Thuần Quân cũng đã tiến vào bên trong nên những ứng viên có mặt ở đây đều không chọn lùi bước.

Các thánh nhân của các gia tộc quyền thế đều dẫn theo á thánh và nhóm đại viên mãn của gia tộc mình chui vào trong…

Không lâu sau khi đám người của liên minh các gia tộc quyền thế tiến vào, La Chinh, Trần Hoàng Dịch Kiếm, cô gái kia và đoàn quân bản sao của nàng ta cũng tới tầng dưới cùng của cung điện băng.

Cô gái liếc nhìn cô bé nằm trong quan tài băng một lượt, nở nụ cười lạnh lùng. Nàng ta nói: “Chưa trấn an thân thể Chân Ma mà đã tùy tiện xâm nhập vào trong đó, những thánh nhân này sẽ phải chịu khổ rồi đây!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận