Bách Luyện Thành Thần

Chương 3162: Phóng thích

Về sau Hồn Nguyên Đại Thế Giới đã không còn tồn tại, gần như không còn cách nào để có được Hồn Nguyên Chi Linh, sợ rằng đây là cơ hội cuối cùng để hắn ta bước vào Hồn Nguyên cảnh“Luyện hóa tinh thể Hồn Nguyên Chi Linh cần bày trận, một thời gian nữa ta sẽ tìm phương pháp bày trận cho ngươi” La Chinh lại nói.

Sau khi Hồn Nguyên Chi Linh nhập thể, cần phải bày pháp trận để tiến hành luyện hóa. Nơi này cách Hồn Nguyên Đại Thế Giới đã “hoang phế” quá xa xôi, La Chinh không thể để Tà Thần tới đó luyện hóa, nhưng bố trí pháp trận luyện hóa có lẽ cũng không khó, tìm cơ hội thăm dò là được.

“Lời ngươi vừa nói là có ý gì?” Tà Thần lại hỏi.

Tà Thần có hứng thú với Hồn Nguyên Chi Linh, nhưng còn hứng thú với câu nói trước đó của La Chinh hơn nữa.

Trong mắt La Chinh hiện lên ý cười.

Giam cầm Tà Thần ở đây, quả nhiên hắn ta không cam tâm.

“Ta muốn thả ngươi ra ngoài” La Chinh nói.

“Thả ta ra ngoài?” Ánh mắt Tà Thần lay động, như thế không tin nổi vào tai mình.

Từ sau khi bị La Chinh bắt được, Tà Thần nản lòng thoái chí, chỉ chờ La Chinh cắn nuốt mình.

Không ngờ La Chinh lại không cắn nuốt, sau khi giam giữ chỉ bảo hắn ta nghiên cứu năng lượng dung đạo mà thôi. Với trí thông minh của mình, Tà Thần có thể hiểu được cách làm của La Chinh.

Như La Chinh từng nói trước đây, nếu hắn ta thực sự là ác niệm của thế giới này thì hấp thu hắn ta sẽ chỉ mang đến phiền toái lớn hơn cho La Chinh mà thôi.

Trước đây thả hắn ta ra ngoài, La Chinh đã dùng vùng đất ký linh để trói buộc. Nhưng La Chinh đã biết chỗ thiếu hụt của vùng đất ký linh, không thể nào dùng lại phương pháp cũ, chẳng lẽ…

Trong khi Tà Thần đang suy tư thì La Chinh chợt nói: “Điều kiện để thả ngươi ra ngoài chỉ có một, ngươi sẽ trở thành Đạo Luyện Phân Thể của ta”

Trước lúc tiến vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới, Tà Thần cũng từng tìm hiểu về Đạo Luyện Phân Thể, đó là thủ đoạn luyện hóa sinh linh tại thế giới trong cơ thể thành phân thân.

Lúc trước Tà Thần cũng muốn luyện La Chinh thành phân thân của mình, nếu có được thân thể cường đại như La Chinh, hắn ta chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh!

Cuối cùng kết quả lại trái ngược…

La Chinh thản nhiên nói: “Nhưng Đạo Luyện Phân Thể sẽ xóa đi ý thức của ngươi, hóa thành phân thân của bản tôn, có điều ta định giữ lại ý thức cho ngươi. Nói cách khác, trong đa số trường hợp ngươi đều có được tự do, chỉ là không thể làm trái mệnh lệnh của ta”

Sau khi trở về Thái Nhất Thiên Cung, La Chinh đã bớt thời gian tìm hiểu Đạo Luyện Phân Thể, đây cũng không phải thần thông gì phức tạp, bởi vì có thể trực tiếp khống chế phân thân cho nên thực dụng hơn so với vùng đất ký linh.

Chỉ luyện hóa Tà Thần thành một phân thân bình thường thì không có tác dụng gì quá lớn đối với La Chinh, so thân thể, Tà Thần còn kém xa La Chinh, nhưng Tà Thần lại có thiên phú cực mạnh, nếu có thể sử dụng đúng cách thì sẽ mang lại lợi ích to lớn.

Nói xong, La Chinh lại hỏi: “Ngươi có bằng lòng hay không?”

“Ta cũng không có lựa chọn nào khác” Tà Thần cười nói.

Sâu trong tâm khảm, Tà Thần rất vui, dù thế nào cũng tốt hơn bị giam cầm tại thế giới trong cơ thể, huống chi Đạo Luyện Phân Thể chưa chắc…

Nghĩ tới đây, Tà Thần lập tức dừng lại. La Chinh có thể đọc được suy nghĩ của hắn ta, đối với hắn ta hiện tại, có một vài suy nghĩ là tuyệt đối không được phép.

La Chinh phất tay về phía hàng rào màu vàng, cả hàng rào tức khắc đứt gãy, núi lớn cũng sụp đổ ầm ầm.

Các phàm nhân tại những quốc gia bên dưới đều nhìn thấy núi lớn sụp đổ, ai nấy đều mang vẻ mặt kinh sợ.

“Chủ, ta…” Tú Châu bay giữa không trung, nhìn La Chinh với vẻ mặt khẩn cầu.

Chúng sinh tại thế giới trong cơ thể không biết ngoài trời này còn có trời khác, trong lòng đương nhiên không có quá nhiều ý tưởng. Một khi biết được ngoài thế giới này còn có thế giới khác, những người có chí hướng sao có thể chấp nhận sống mãi trong một vùng trời nhỏ hẹp?

Tú Châu là người phụ nữ của Tà Thần, từ lâu đã biết bên ngoài còn có một thế giới lớn, nhưng so sánh với thế giới lớn ấy, nàng ta muốn đi theo Tà Thần hơn.

“Ngươi có thể đi cùng hắn ta, ta không ràng buộc gì ngươi” La Chinh nói thẳng.

Nghe vậy, Tú Châu tức khắc vui mừng ra mặt, luôn miệng hoan hô: “Đa tạ Chủ!”

Ngay cả Tà Thần cũng cảm thấy kinh ngạc, trong mắt ẩn chứa vẻ vui mừng đã lâu không thấy.

Sau khi La Chinh chấp thuận, Tà Thần và Tú Châu cùng đi tới đại lục chủ, nói lời từ biệt với con cái.

Mặc dù Tà Thần đã rời đi một thời gian nhưng hắn ta vẫn là truyền thuyết trong thế giới này, rất nhiều điều huyền bí của thế giới này đều nằm trong tay con cái hắn ta, cho dù không có cây đại thụ Tà Thần làm chỗ dựa thì những đứa con của hắn ta vẫn là người xuất sắc trong thế giới này.

Lúc những đứa con của Tà Thần nhìn thấy cha mình trở về, ai nấy đều mừng rỡ phấn khích, nghe nói phụ thân và mẫu thân phải rời đi thì đều lưu luyến bùi ngùi, nhưng bọn họ là con của Tà Thần, cũng hiểu điều mà phụ thân theo đuổi…

Hóa thân của La Chinh tiêu tan, ý thức khôi phục, vừa mở mắt đã cảm nhận được một hơi thở ấm áp phun vào mặt mình, sau đó liền nhìn thấy gương mặt Khê Ấu Cầm gần trong gang tấc.

“Làm cái gì vậy?” La Chinh giật mình, dở khóc dở cười hỏi.

Khê Ấu Cầm trừng mắt nhìn La Chinh: “Thấy chàng nhập định trong viện, sợ chàng xảy ra chuyện gì…”

Nàng cho rằng La Chinh đang vào Bỉ Ngạn.

Ninh Vũ Điệp hay Huân có hiểu biết nhất định về Bỉ Ngạn, nhưng Khê Ấu Cầm lại hoàn toàn không thể hiểu được, cũng không có hứng thú tìm hiểu, nàng chỉ biết Bỉ Ngạn vô cùng nguy hiểm.

La Chinh xoa đầu Khê Ấu Cầm, nhẹ giọng an ủi: “Ta chỉ vào thế giới trong cơ thể mà thôi”

“Vào thế giới trong cơ thể làm gì?” Khê Ấu Cầm tò mò hỏi.

“Có người muốn ra ngoài”

La Chinh đứng dậy đi nửa vòng, phất tay một cái về phía khoảng đất trống trải trước mắt, Tú Châu váy trắng thướt tha đã xuất hiện trong sân.

Lần đầu tiên Tú Châu đi đến thế giới này, trên gương mặt tuyệt mĩ hiện lên vẻ hoảng sợ, cũng tràn ngập tò mò về thế giới này.

“Chủ ở nơi này sao?” Tú Châu hỏi.

Trong mắt Tú Châu, La Chinh không gì không làm được, là vị thần không ai địch nổi, mà đình viện độc lập này tuy tinh xảo nhưng chung quy vẫn vô cùng bình thường, không xứng với thân phận của Chủ, điều này khiến Tú Châu nghĩ mãi không hiểu…

“Phu quân, nàng ta là ai?”

Khê Ấu Cầm một khắc trước còn ngoan như cừu, lúc này đã mây đen đầy mặt, như thể sẽ lập tức nổi đóa.

“Là một người tại thế giới trong cơ thể, ta đã đồng ý thả nàng ta ra ngoài” La Chinh giải thích.

“Chỉ vì nàng ta xinh đẹp?” Khê Ấu Cầm hỏi.

Người phụ nữ Tà Thần coi trọng, tất nhiên phải có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, cảm giác nguy cơ trong lòng Khê Ấu Cầm dâng lên. Ninh Vũ Điệp cũng đưa mắt nhìn xuống từ lầu hai, mà cách đó không xa, Tiểu Nhân, Tiểu Hân và Tô Linh Vận cũng đang ngầm đánh giá Tú Châu.

“Nàng nghĩ nhiều rồi” La Chinh cười lắc đầu: “Phu quân nàng ta còn chưa ra, ta phải bày ra một pháp trận mới được”

Tuy La Chinh không sợ Tà Thần bỏ chạy, nhưng trước khi thả Tà Thần ra, hắn cần phải chuẩn bị chu toàn để đảm bảo không có gì sơ sót.

Tú Châu thấy Khê Ấu Cầm hăm hổ dọa người trước mặt “Chủ”, đôi mắt xinh đẹp trừng lên thật lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận