Bách Luyện Thành Thần

Chương 2077: Chuyện cũ

Đương nhiên trận chiến năm xưa ấy cực kỳ thảm khốc, nhưng điều làm Lê Lạc Thủy đau lòng nhất là phải trơ mắt nhìn từng người trong tộc hóa thành bọt máu ngay trước mặt bàTất cả đều là do bọn họ có cùng huyết thống!

Khi ấy, bà kêu thét đến lạc cả giọng, chất vấn tên Hiên Viên Vệ kia rằng tại sao phải làm liên lụy đến Lê Dân vô tội.

Kẻ ấy đã đưa ra một đáp án vô cùng thực tế: “Có huyết thống Xi Vưu là tội…”

Thời điểm đó bà còn chưa hiểu chuyện, sau này nghĩ kỹ mới hiểu tội ở đây không phải là huyết thống Xi Vưu, mà là nhỏ yếu!

Trận chiến ấy…

Gần như tất cả Lê Dân đều đã bị giết hết.

Xi Vưu Vệ bảo vệ chiếc thuyền này cũng phải trả giá vô cùng nghiêm trọng.

Lê Lạc Thủy bà còn sống được đến ngày nay đều nhờ Lão Viên liều mình bảo vệ.

Tuy rằng Hiên Viên Vệ chiếm ưu thế tuyệt đối về sức mạnh trong việc đuổi giết tộc Lê, nhưng Lê Dân còn lại vẫn ngăn chặn được bọn họ nhờ Thần vực.

Sau đó, bà làm quen với La Tiêu thời trẻ.

La Tiêu không xuất thân từ thế giới mẹ mà chỉ là một thần dân trong Thần vực.

Bà chưa từng gặp người đàn ông nào vừa tự tin vừa có thiên phú đến biến thái như vậy.

Có lẽ do cảnh tượng vô số người trong tộc hóa thành bãi máu đã in trong lòng nên Lê Lạc Thủy đã mang tâm lý sùng bái người mạnh, hơn nữa còn yêu La Tiêu.

La Tiêu vô cùng hứng thú khi biết việc bà là “Thánh tộc” cũng như một số truyền thuyết về Lê Dân.

Lê Lạc Thủy kể không ngừng, La Chinh cũng tập trung lắng nghe.

“Nếu mọi người đã chặn được Hiên Viên Vệ thì tại sao mẫu thân còn phải trốn dưới đất?” La Chinh ngạc nhiên.

Theo lời mẫu thân nói thì tộc Lê trong Thần vực đã chịu thiệt hại nặng nề, nhưng dù vậy, những người mạnh mẽ trong số các Lê Dân may mắn còn sống sót vẫn có năng lực thống trị tuyệt đối tại Thần vực!

Thế thì đâu đến lượt các thánh nhân thống trị Thần vực.

“Mấy tên Hiên Viên Vệ ấy chưa chết, Lão Viên khởi động phong ấn Hỗn Nguyên của Thần vực” Lê Lạc Thủy cười lạnh: “Thế nhưng trận chiến đó chưa từng kết thúc, trái lại còn kéo dài đến tận ngày nay! Phụ thân con muốn giúp ta và tộc Lê. Ông ấy là một người cực kỳ tự tin, hơn nữa lúc đó đang có danh tiếng cao nên vẫn có khả năng kêu gọi không nhỏ trong chúng Thánh Đường! Thậm chí Đông Phương Thuần Quân cũng đứng về phía ông ấy!”

“Cái gì? Đến Đông Phương Thuần Quân cũng đứng về phía phụ thân ư?” Vẻ mặt của La Chinh trở nên kỳ lạ.

Trong trí nhớ của hắn, Đông Phương Thuần Quân và Mục Hải Cực là kẻ thù không đội trời chung với phụ thân và với mình!

Không ngờ năm xưa Đông Phương Thuần Quân và phụ thân từng ở chung một phe, đúng là khó tin!

“Ừ” Lê Lạc Thủy gật đầu.

Thật ra chuyện đó không hề kỳ quái…

Sau khi bị tiêu diệt, thứ duy nhất tộc Lê có thể trông cậy là tìm kiếm sự giúp đỡ của các sinh linh được sinh ra trong Thần vực.

Các sinh linh này đã trải qua vô số thần kỷ nguyên và dần trở nên mạnh mẽ hơn bằng tài nguyên của Thần vực, do đó gần như thay thế địa vị của “Thánh tộc” – cũng tức là các Lê Dân.

Bọn họ lấy được thần cách, trở thành chân thần, tu luyện đến Đại Viên Mãn và được phong thánh qua núi thánh nhân, sau đó lại vào biển Thời Gian rồi trở thành một thế lực không thể xem thường.

“Vậy tại sao sau này…” La Chinh hơi không hiểu.

Lê Lạc Thủy lộ vẻ bất đắc dĩ và cười khổ: “Phong ấn Hỗn Nguyên đã phong ấn Hiên Viên Vệ vô số kỷ nguyên thần, nhưng đối với họ thì việc phá phong ấn này chỉ là vấn đề thời gian thôi, mà thời gian lại chẳng có bao nhiêu giá trị. Chỉ cần bọn họ còn sống thì ngày phá phong ấn rồi sẽ đến!”

“Đó là một tai họa ngầm nhất định phải trừ khử” La Chinh gật đầu: “Cho nên phụ thân muốn đi giết đám Hiên Viên Vệ kia à?”

Nếu vậy thì sẽ có giải thích hợp lý.

Các Hiên Viên Vệ mà mẫu thân vừa nói là những kẻ bám theo đuổi giết Lê Dân, nếu như Hiên Viên Vệ đang bị phong ấn thức tỉnh thì cả Thần vực sẽ gặp tai ương!

Tất nhiên, thủ lĩnh thực tế của chúng Thánh Đường – Đông Phương Thuần Quân – sẽ lo lắng cho Thần vực, vậy nên thỉnh cầu của La Tiêu mới được tất cả các thánh nhân ủng hộ.

Dù sao các thánh nhân đều tự xem mình là người thống trị Thần vực, ai lại khoan thứ cho tai họa ngầm to lớn ẩn giấu bên trong Thần vực như vậy?

“Ừ” Lê Lạc Thủy tiếp tục nói: “Thế nhưng cuối cùng lại có chuyện, Đông Phương Thuần Quân phản bội”

“Vì sao?” La Chinh ngạc nhiên.

Dù hắn đã biết kết quả là phụ thân bị Đông Phương Thuần Quân giết chết và phải kéo dài mạng sống bằng Đại Diễn Chi Vũ, thế nhưng Đông Phương Thuần Quân không có lý do gì để làm vậy!

Nét mặt Lê Lạc Thủy trở nên thiếu tự nhiên… La Chinh cau mày chờ đợi đáp án từ bà.

Cuối cùng, bà khẽ nói: “Bởi vì… ta”

Nghe đến đây, La Chinh lặng lẽ quan sát gương mặt thiếu nữ vô cùng đặc biệt của mẹ mình rồi dường như hiểu ra gì đó.

Đông Phương Thuần Quân là một kẻ cực kỳ tự phụ.

Đông Phương gia là gia tộc khổng lồ nhất trong Thần vực.

Trước thời của Đông Phương Thuần Quân, Đông Phương gia đã chiếm giữ thần mộc Phù Tang và có một thánh nhân cùng một số á thánh.

Chẳng qua, khi ấy Đông Phương gia vẫn chưa chiếm địa vị chủ đạo trong Thần vực.

Mãi đến khi Đông Phương Thuần Quân xuất hiện thì Đông Phương gia mới vào biển Thời Gian.

Về sau, Đông Phương Thuần Quân một tay gây dựng nên chúng Thánh Đường và hợp tác với những gia tộc quyền thế khác nên chẳng khác nào mặt trời ban trưa!

Cho dù La Tiêu đột nhiên xuất hiện và dẫn dắt La gia không chút tiếng tăm vào biển Thời Gian, Đông Phương Thuần Quân vẫn không tỏ ra bất mãn gì.

Mặc dù các gia tộc quyền thế có tranh chấp và xung đột lợi ích với nhau, ví dụ như về vấn đề phân phối Thần Vũ tệ hay phân chia địa bàn gia tộc, nhưng các bên cũng không có thù hận thâm sâu.

Lúc đó chúng Thánh Đường vẫn còn rất hòa thuận, dù sao thánh nhân cũng đã đứng trên đỉnh thế giới và sở hữu tuổi thọ vô hạn. Bọn họ có đủ thời gian nghiên cứu Phạn văn, thăm dò thế giới hỗn độn chưa biết, tìm kiếm các cấm địa lớn,…

Còn chuyện phụ nữ…

Đối với các thánh nhân có tuổi thọ vô tận, họ muốn bao nhiêu người phụ nữ thì có bấy nhiêu, bất kể người đó đẹp đẽ, đoan trang, quyến rũ hay thánh thiện.

Đừng nói hậu cung ba nghìn mỹ nhân, nếu hứng thú thì ba chục nghìn, ba trăm nghìn cũng không thành vấn đề.

Vì vậy rất khó tưởng tượng việc hai thánh nhân cùng tranh giành một người phụ nữ.

Thế nhưng sự xuất hiện của Lê Lạc Thủy lại thu hút Đông Phương Thuần Quân.

Bất kể nhìn từ góc độ nào đi nữa, Lê Lạc Thủy đều là sự tồn tại độc nhất trong Thần vực.

La Chinh tuyệt đối không ngờ nguồn gốc tranh chấp giữa phụ thân và Đông Phương Thuần Quân lại là mẫu thân.

Khi ấy Đông Phương Thuần Quân không thể hiện rõ mà chỉ lạnh lùng nhìn Lê Lạc Thủy và La Tiêu thành đôi. Mãi đến khi bọn họ chuẩn bị hợp tác giết chết các Hiên Viên Vệ đang bị phong ấn, Đông Phương Thuần Quân mới ra tay làm hại La Tiêu. Chẳng những thế, ông ta còn mở một phong ấn để thả một Hiên Viên Vệ ra!

Lê Lạc Thủy cũng bị thương và mất đi xác thịt vào thời điểm đó.

Đến giờ mà bà vẫn chỉ có thể dùng “Linh Ô” thay thế xác thịt.

“Nói cách khác, Đông Phương Thuần Quân phản bội chúng ta và hướng về phía Hiên Viên Vệ à?” La Chinh cau mày: “Nhưng mẫu thân đã nói mục tiêu của Hiên Viên Vệ là giết chết tất cả Lê Dân và hủy diệt Thần vực, điều đó không có lợi cho Đông Phương Thuần Quân mà”

“Nếu như Hiên Viên Vệ cho ông ta lợi ích lớn thì sao? Ông ta chỉ cần hy sinh một Thần vực là sẽ có cơ hội leo lên nơi cao hơn, cuối cùng đến thế giới mẹ thì sao?” Lê Lạc Thủy nói với vẻ thản nhiên: “Ông ta đã điên rồi”

Thực ra bà vẫn còn giữ một câu chưa nói ra.

Quan trọng hơn cả, một khi Thần vực rơi nát thì bà cũng không thể trốn sâu trong thế giới dưới đất. Khi ấy, đối với Đông Phương Thuần Quân, mọi việc sẽ dễ như trở bàn tay vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận