Bách Luyện Thành Thần

Chương 2110: Hoang cốt

La Chinh rơi thật nhanh trong hư không, xương thú dưới đáy Hỗn Độn cùng càng lúc càng phóng đại trước mắt hắnQuầng sáng màu tím bao phủ La Chinh liên tục xuất hiện vết nứt, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Lúc náy hắn như đang ngồi trong một chiếc hộp không có nắm đậy.

“Với tốc độ rơi như này, sợ rằng còn cần một thời gian dài mới xuống tới đáy…”

Bản thân Thần vực đã cách đáy Hỗn Độn khá gần rồi, nhưng nếu lấy Thần vực làm thước đo thì nó vẫn là một khoảng khá xa đối với La Chinh.

Một tháng sau, cuối cùng thì độ cao của La Chinh cũng ngang bằng với đống xương thú ở dưới này.

Bản thân những chiếc xương thú khổng lồ cũng đã vô cùng cao!

Lại mười ngày trôi qua…

Thời điểm ở cách mặt đất chừng trăm nghìn mét, La Chinh nhảy ra, đạp lên không trung mà đi, bắt đầu chầm chậm hạ xuống.

Đối với thế giới rộng lớn khổng lồ này, hắn tựa như một hạt bụi lặng lẽ rơi xuống, cũng không làm cho bất cứ thứ gì chú ý.

“Đây chính là đáy của thế giới Hỗn Độn!”

Mặt đất dưới chân La Chinh giống như một vùng tuyết rộng mênh mông, khắp nơi được bao phủ bởi một màu trắng xóa bao la bát ngát.

Nhưng vùng đất trắng này không phải do tuyết đọng mà là xương cốt, đây là một cánh đồng hoang vu xương cốt phủ kín!

Có đủ các loại xương trắng, có xương cánh tay, có xương sườn, có xương ống, còn có đủ các loại xương có hình thù kỳ lạ.

Có một vài khúc xương chỉ lớn bằng bàn tay, còn có một vài khúc xương dài đến mấy chục nghìn mét, có cái lên tới trăm nghìn mét.

Đương nhiên, có to lớn hơn nữa cũng không thể nào so sánh với những chiếc xương thú khổng lồ kia, độ dài của những chiếc xương kia có thể sánh ngang với Thần vực, trông như những ngọn núi khổng lồ không thể nào leo lên đứng sừng sững ở phía xa.

“Hẳn là những chiếc xương này đều đến từ sinh linh vượt cấp” La Chinh khom lưng nhặt một mảnh xương lên.

Nếu thân thể chân thần rơi vào trong Hỗn Độn thì nhất định sẽ bị khí hỗn độn ăn mòn sạch sẽ, không thể nào tồn tại những khúc xương này…

Có lẽ những khúc xương này đã rơi xuống đáy Hỗn Độn được vô số năm. Trong sự bao trùm bủa vây của khí hỗn độn mà chúng vẫn giữ được sự nguyên vẹn, e rằng cũng chỉ có sinh linh vượt cấp mới có thể làm được.

Nhưng sao lại có nhiều sinh linh vượt cấp rơi xuống nơi này như vậy?

Tầm mắt La Chinh lại một lần nữa phóng tới trên ngọn núi xương thú khổng lồ cao chọc trời, từ góc độ này có thể nhìn thấy một chùm tia sáng màu đỏ.

Vũ Thái Bạch nói chùm sáng màu đỏ này thuộc về “Thiên Ma ngoại vực”, cũng không biết đó là chủng tộc gì.

Trong lúc còn đang suy tư, La Chinh chợt nghe xung quanh truyền đến tiếng sột soạt ồn ào.

Hắn quay đầu nhìn lại, bảy tám sinh linh hình người áo quần te tua đang nhanh chóng xuyên qua khung xương mà tới.

“Con người?” La Chinh khẽ cau mày.

Nhìn ngoại hình thì xác thực là con người, nhưng bọn chúng dùng hai tay hai chân bò trên mặt đất, đôi mắt trống rỗng tỏa ra ánh sáng tham lam hung tợn, thỉnh thoảng lại há miệng ra để lộ hàm răng sắc nhọn.

“Vèo!”

“Vù vù…”

Một “người” trong đó mượn một khúc xương làm đòn bẩy, nhảy bật lên như một con vượn nhanh nhẹn khéo léo, lao thẳng tới chỗ La Chinh!

Đối mặt với pha đánh lén này, La Chinh thoáng giật mình rồi vội trở tay vồ một cái, năm ngón tay lập tức chụp lấy đầu của đối phương, vặn nhẹ…

“Răng rắc, răng rắc, răng rắc…”

Toàn thân “người” nọ bị La Chinh vặn thành bánh quẩy.

“Không phải người, chỉ là một loài dã thú trông giống người mà thôi…”

La Chinh nói, quăng thi thể đã bị vặn thành bánh quẩy xuống đất. Nếu như có trí khôn của loài người thì chắc chắn sẽ không dám lao về phía mình mà không chút e sợ như vậy, chí ít cũng phải suy tính được chênh lệch thực lực giữa đôi bên.

Những kẻ còn lại nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, ánh nhìn hung tợn trong mắt lập tức biến mất không chút dấu vết, dùng cả tay cả chân chạy tán loạn khắp bốn phương tám hướng.

La Chinh cũng không đuổi theo, tàn sát một đám sinh linh không có trí khôn chẳng có chút ý nghĩa nào.

“Chùm ánh sáng màu đỏ trên đỉnh xương thú kia quấn vòng quanh toàn bộ Thần vực, nếu mình đã rơi xuống dưới đáy Hỗn Độn, vậy cũng chỉ có thể đi vào điều tra một phen!” Sau khi đưa ra quyết định này, La Chinh lập tức bay thẳng về phía trước.

Hệt như hắn tưởng tượng, dưới đáy Hỗn Độn quả thực vô cùng hoang vu vắng vẻ.

Liên tiếp ba ngày, thỉnh thoảng La Chinh sẽ gặp phải những “con người” không có trí tuệ kia. Chúng không biết bay, sinh tồn trên cánh đồng hài cốt hoang vắng giống như dã thú.

Thấy La Chinh bay lượn trên không trung, bọn chúng sẽ ngẩng đầu thét gào, tựa như đang phát tiết cảm xúc bất mãn trong lòng mình…

Đến ngày thứ tư, La Chinh thấy trên trăm tên áo quần rách rưới đang dùng cả tay lẫn chân bò như điên về một phương hướng nào đó.

“Ồ!”

Đôi mắt của hắn khẽ nheo lại.

Phía trước đám này có một kẻ đang chạy băng băng.

Có lẽ người này mới thực sự được tính là “loài người”. Đó là một chàng thiếu niên, trên người khoác một bộ da thú màu vàng nhạt, vẻ mặt sợ hãi, hoảng loạn đến mức chạy mà không cần nhìn đường…

“Vèo!”

La Chinh vốn đang bay theo đường thẳng đột nhiên lượn một vòng theo quỹ đạo hình xoắn ốc, bay tới chỗ thiếu niên kia.

Cậu ta gần như đã rơi vào tuyệt vọng.

Lần này vận may của cậu ta vô cùng tốt, tìm được hẳn ba khúc hoang cốt! Vì ba khúc hoang cốt này mà mạo hiểm một lần cũng vô cùng đáng giá.

Chỉ là trên đường về, vận may của cậu ta đã dùng hết, cho nên mới bị cả trăm con âm nhân đuổi giết…

Thiếu niên đã xác định hôm nay mình sẽ chết tại đây, nhưng không ngờ lại đột nhiên xuất hiện một người từ trên trời rơi xuống.

Mặc dù trong lòng cậu ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng bây giờ cậu ta chỉ muốn sống tiếp. Hai chân cậu ta không hề dừng lại, tiếp tục sải bước chạy băng băng về phía trước…

Nhưng cậu ta còn chưa chạy được mấy bước thì đã nghe phía sau truyền đến từng tiếng động nặng nề, từng gợn sóng vô hình lan tràn khuấy động trong không khí.

“Rầm rầm rầm rầm…”

Thiếu niên quay đầu nhìn lại, bảy tám con âm nhân đã nằm lăn trên mặt đất, thân thể vặn vẹo, chết đến mức không thể chết thêm được nữa.

Đám âm nhân còn lại bị cảnh tượng này làm cho kinh sợ, không tiếp tục truy đuổi nữa mà lập tức giải tán.

Đám âm nhân này không phải hoàn toàn không có trí khôn, chỉ là trí tuệ thấp kém. Khi thấy La Chinh có thể tiện tay giết chết đồng loại của mình thì cũng hiểu rõ đây không phải tồn tại mà bọn chúng có thể trêu chọc.

Thấy đám âm nhân này giải tán, thiếu niên thở phào một hơi, ngơ ngác nhìn chằm chằm La Chinh.

Lúc thấy La Chinh đi tới, cậu ta lấy ra một khúc hoang cốt từ bên hông và quỳ bụp xuống nền đất, nâng hoang cốt lên trên đỉnh đầu rồi lớn tiếng nói: “Đây là thành quả tiểu nhân nhặt được, xin đại tiên vui lòng nhận cho!”

Thiếu niên hành động như vậy khiến La Chinh cảm thấy khó hiểu.

Nhưng nghe thiếu niên nói ra thứ ngôn ngữ giống hệt mình, trong lòng hắn tức khắc bình tĩnh lại.

Bất kể như thế nào, dưới đáy Hỗn Độn vẫn có loài người tồn tại…

Chỉ có điều, ngôn ngữ và chữ viết của Thần vực được thừa kế từ thế giới mẹ, vậy thì tất nhiên sinh linh dưới đáy Hỗn Độn cũng có dây mơ rễ má với thế giới mẹ.

Ánh mắt La Chinh dừng lại trên miếng “hoang cốt” kia. Nhìn bề ngoài thì nó trông chẳng khác gì những khúc xương bình thường, nhưng hắn lại cảm nhận được một tia sức mạnh phi phàm từ trên đó.

“Đây là xương gì thế?” La Chinh hỏi.

Nghe La Chinh hỏi như vậy, trên mặt thiếu niên lộ ra biểu cảm khó hiểu, tựa như việc La Chinh không biết lai lịch khúc xương này là một điều không thể nào tin nổi.

Nhưng cậu ta vẫn thành thực trả lời: “Bẩm đại tiên, đây là hoang cốt! Là tiểu nhân đào lên từ trong cánh đồng hoang này”

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận