Bách Luyện Thành Thần

Chương 3183: Dừng lại

Nguyệt Hỏa Nô số mười hai nhìn hai Nhân tộc xa xa, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tắt đèn, chúng ta đuổi vào đó!”Tộc Nguyên Linh phái Nguyệt Hỏa Nô xuống là để cướp đoạt chìa khóa Bỉ Ngạn trong tay hai người kia. Thăm dò vùng đất nguy hiểm này, thậm chí là thần miếu ở đây đều không phải nghĩa vụ của chúng.

Nếu có thể không cần tiến vào vùng đất nguy hiểm này thì đúng là không còn gì tốt bằng, nhưng trong tình huống không thể tránh né như bây giờ, chúng chỉ có thể đuổi vào.

Số mười ba bước một bước dài, đưa tay chạm vào cột đèn.

Phạm vi hoạt động của Ẩn thú chỉ trong đường kính hơn hai mươi trượng, với hình thể của Nguyệt Hỏa Nô, nhẹ nhàng với tay một cái là có thể chạm vào đèn Linh Ẩn. Nó bóp ngón tay một cái, lửa đen lập tức vụt tắt.

Nhưng hình thể lớn cũng có cái hại của hình thể lớn, trong lúc số mười ba đang đưa tay dập tắt lửa đen thì mấy con Ẩn thú xung quanh cũng phát động tấn công, để lại vết thương màu xám trên hai cánh tay nó.

“Số mười hai, giờ làm thế nào?” Số mười ba xoay người, đưa tay ra trước mặt số mười hai.

Dập một ngọn đèn Linh Ẩn đã bị tấn công nhiều lần như vậy, dập thêm vài lần, chỉ sợ số đòn đánh số mười ba phải nhận sẽ không thua kém gì số mười bốn!

Số mười hai nhìn thoáng qua một cái, nói: “Bố cục nơi này chỉ cho phép sinh linh có chiều cao trong phạm vi một trượng đi qua, chúng ta phải thu nhỏ lại”

Nguyệt Hỏa Nô vốn là một loại hỏa linh, thân hình của chúng có thể phóng to thu nhỏ, thậm chí ngay cả áo giáp cũng có năng lực này.

Số mười ba gật đầu một cái, hình thể hai Nguyệt Hỏa Nô không ngừng thu nhỏ lại, áo giáp quanh thân cũng hóa thành chất lỏng màu bạc chảy xuống. Khi Nguyệt Hỏa Nô thu lại thành độ cao trong phạm vi một trượng, áo giáp cũng giống như sắt thép đun chảy, lần nữa hóa thành áo giáp quanh thân chúng.

Sau khi thu nhỏ hình thể, phản ứng và tốc độ của hai Nguyệt Hỏa Nô đều tăng lên.

Số mười ba bước một bước, dấy lên từng cơn gió nóng hổi, đi thẳng đến cột đèn thứ hai…

“Chúng định đuổi theo” Phượng Ca nói.

Vừa rồi Nguyệt Hỏa Nô số mười bốn thiêu đốt như vậy khiến Phượng Ca chịu khổ một hồi, đương nhiên nàng không muốn đám quái vật kia tới gần.

“Muốn đuổi theo cũng không đuổi theo ngay được, chúng ta tiếp tục tiến lên là được” La Chinh nói.

Dù sao hiện tại cũng đã không còn đường lui, chỉ có một con đường để đi.

Sau khi Nguyệt Hỏa Nô thu nhỏ hình thể, tốc độ tuy rất nhanh nhưng cũng không nhanh bằng Ẩn thú.

Số mười ba dập tắt bốn cột đèn liên tiếp, bị tấn công ba lần, cộng thêm tấn công lúc chưa thu nhỏ thân thể ban nãy, số mười ba đã bắt đầu lo lắng.

“Một khi những thương tích này bộc phát đủ để ta ăn một vố đau, số mười hai, ta sẽ lùi lại bộc phát nó” Số mười ba nói.

Nếu số mười ba chết ở đây, số mười hai sẽ tự mình ra trận, đương nhiên số mười hai không hy vọng nhìn thấy chuyện này, bèn phất tay nói: “Đi mau”

Số mười ba quay trở lại vách đá bên ngoài sa mạc theo con đường La Chinh đi ban nãy, để những vết màu xám kia bộc phát xong rồi nó lại quay trở lại…

Nguyệt Hỏa Nô số mười hai và số mười ba đi vào trong rừng cột đèn một khoảng, nhanh chóng phát hiện biện pháp bộc phát bằng cách rời khỏi đây là không thể thực hiện được.

Ngọn đèn đã tắt lại lần nữa sáng lên, hiện tại ngoại trừ tiến về phía trước thì không còn lựa chọn nào khác.

La Chinh đã sớm đoán được Nguyệt Hỏa Nô sẽ gặp phải vấn đề này, thậm chí hắn còn lười ngoảnh đầu lại nhìn một cái, chỉ tập trung ứng phó Ẩn thú trước mắt.

Ẩn thú trước người hắn là một con thú một sừng, ngay khi La Chinh nhảy lên thì thú một sừng cũng nhảy lên, đâm sừng vào bụng hắn với tốc độ cực nhanh!

La Chinh trúng một vết thương xong mới dập tắt được ngọn lửa đen, bèn dựa vào cột đèn quan sát vết thương màu xám trên bụng mình. Một khi vết thương này bộc phát, chỉ sợ hắn sẽ chịu khổ một hồi.

Phượng Ca đuổi tới, nhìn thấy vết thương màu xám kia thì vẻ mặt tràn đầy đau lòng. Trên người La Chinh đã có vài vết thương chưa được bộc phát, một khi đồng loạt bộc phát, chỉ sợ sẽ không chịu nổi…

“Ngọn đèn tiếp theo để ta” Phượng Ca nói với vẻ nghiêm túc.

Cách đó không xa, một con Ẩn thú linh miêu đang nằm cuộn mình trên mặt đất, vừa nhìn đã biết con Ẩn thú này có sở trường về tốc độ, La Chinh tránh không khỏi, chỉ sợ trên người sẽ có thêm một vết thương.

“Không sao, có lẽ ta còn chịu được” La Chinh lắc đầu nói.

Nói xong, hắn lại hóa thành một mũi tên rời cung, thoát khỏi con linh miêu kia, nhắm thẳng tới cột đèn phía sau.

Như Phượng Ca dự đoán, thân thể La Chinh lại có thêm hai vết cào.

Con linh miêu này thoạt nhìn hình thể không lớn nhưng hai vết cào lại tỏa ra ánh sáng màu xám bạc, sức mạnh ẩn chứa bên trong hẳn là không nhỏ.

Trên thực tế, Ẩn thú của nửa đoạn sau lợi hại hơn Ẩn thú của nửa đoạn trước rất nhiều, về sau sẽ chỉ càng ngày càng khó.

La Chinh lại vượt qua ba cột đèn, trên người lại có thêm vết thương, lúc này giọng nói của Thanh Ngọc Chi Linh cũng vang lên: “Thêm vài cái nữa, chờ khi bạo phát sẽ phiền toái đấy…”

“Có thể làm sao bây giờ? Hiện tại cũng không có đường lui, chỉ có thể mặc cho số phận” La Chinh vừa trả lời vừa đánh giá con Ẩn thú đằng trước, đây là một con rết có mười hai đôi cánh.

“Ta vừa mới suy nghĩ, hình như phương thức bộc phát hơi sai sai. Năm đó Thanh Mãnh trúng một đòn trí mạng của Ẩn thú trong Tam Thanh Thiên nhưng không bộc phát ngay lập tức mà rời đi một đoạn mới bộc phát, có điều một khi bộc phát lại lập tức bỏ mạng” Thanh Ngọc Chi Linh lại nói thêm.

La Chinh vốn muốn xông về phía cột đèn nhưng khi nghe nói như vậy, bước chân đột nhiên dừng lại.

Tuy biểu hiện của La Chinh cực kỳ kiên quyết tiến lên nhưng không có nghĩa rằng sâu trong lòng hắn không hề sợ hãi. Vết màu xám trên thân thể chẳng khác nào một thanh kiếm treo trên đỉnh đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, cảm giác này dù là ai gặp phải cũng sẽ không cảm thấy dễ chịu.

“Nếu dựa theo tình trạng của con Nguyệt Hỏa Nô kia thì Thanh Mãnh phải chết ngay tại chỗ mới đúng, chứ không phải rời đi một khoảng rồi mới chết” La Chinh nói.

“Đúng!” Thanh Ngọc Chi Linh tán thành: “Quy tắc bộc phát hơi khác với những gì ta nghĩ trước đây!”

“Kết quả lại giống nhau” La Chinh trầm giọng đáp.

Thực lực của Nguyệt Hỏa Nô giáng xuống đây đã bị Thập Thất Trọng Thiên áp chế, nhưng La Chinh không cho rằng bản thân mạnh hơn bọn chúng.

“Nhưng ngươi nghĩ lại đi, nếu một người bị thương nặng lại cứ ở mãi trong khu vực này thì thế nào?” Thanh Ngọc Chi Linh lại hỏi.

Thanh Ngọc Chi Linh vừa đoán ra phương thức bộc phát thứ ba, chính là thời gian.

“Ý ngươi là, hết thời gian sẽ tự bộc phát?” Trong đầu La Chinh lóe lên một tia sáng.

“Khả năng này vô cùng lớn” Thanh Ngọc Chi Linh gật đầu nói.

“Nếu là như vậy…”

La Chinh ngoảnh đầu nhìn Nguyệt Hỏa Nô phía xa.

Tình hình của Nguyệt Hỏa Nô cũng không tốt hơn hắn là bao, chúng chịu đựng quá nhiều vết thương, cũng cần phải bộc phát.

Nghĩ đến đây, La Chinh dừng lại, không tiến lên nữa. Nếu thực sự đúng như Thanh Ngọc Chi Linh nói, vậy hắn có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian thử xem.

Nguyệt Hỏa Nô ở đằng sau thấy La Chinh dừng lại, tất nhiên là cực kỳ vui sướng, số mười ba dập tắt ngọn đèn với thế như chẻ tre.

Nhưng nó xông lên được một đoạn thì thấy vết thương màu xám trên thân thể mình, cuối cùng cũng bắt đầu do dự giống như La Chinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận