Bách Luyện Thành Thần

Chương 3807: Tìm kiếm hy vọng

Vì bị La Chinh thu vào trong không gian Tu Di nên Khổ Thụ không cảm nhận được gì từ bên ngoài, ngay cả việc mất kiếm mà ông cũng không biết. Bây giờ nghe La Chinh nói vậy, tay ông hơi run lên, trên mặt là vẻ kinh sợ: “Rơi vào tay Xà Linh Vương rồi sao?”“Không, là tồn tại mạnh hơn cả Xà Linh Vương” La Chinh đáp rồi kể lại cuộc chiến trước đó của mình.

Lúc nhắc đến Khởi Nguyên Thần Huyết, Khổ Thụ cũng hệt như những người khác trong Đại Sai Tưởng Phủ, vô cùng kích động. Thế là chủ đề lại quay về Tiết trưởng lão và lại là những câu nói giống khi nãy.

Nghe xong câu chuyện lâu rồi mà Khổ Thụ vẫn không thể bình tâm lại được, cục diện diễn tiến vượt xa ra ngoài dự đoán của ông.

Mối hận mà Khổ Thụ dành cho Nghiệt là rất thật, thậm chí ông nghĩ mãi cũng không rõ vì sao Nghiệt lại muốn phá hủy Tứ Linh Môn, nó đâu có lý do gì.

Bây giờ đáp án đã lộ ra, mọi việc đều có thể giải thích.

Giống như lời La Chinh nói, kẻ trông giống loài người là Hàng Cách Giả đến từ thế giới tầng cấp cao hơn, một khi gã nắm giữ trọng kiếm Bất Quy Tắc, e rằng bọn họ không còn khả năng chiến thắng.

“Nếu đúng như lời ngươi nói, Hàng Cách Giả có thể hàng cách thế giới xuống từng tầng một, vậy thực lực của gã ắt hẳn rất cao, không phải là loại mà chúng ta có thể chống lại được. Thế tại sao gã phải trốn sau lưng Nghiệt?” Khổ Thụ lại hỏi.

“Gã đã bị mất một phần sức mạnh, hay nên nói là đã mất đa số sức mạnh, mà trọng kiếm Bất Quy Tắc đủ để bù đắp phần thiếu hụt ấy” La Chinh đáp: “Thâm Không còn chưa hàng cách hoàn toàn, Chủ Giới cũng chỉ mới hàng cách được một phần rất ít, đây chính là ví dụ chứng minh cho điểm ấy”

Nếu Hàng Cách Giả có được sức mạnh hoàn chỉnh thì vốn đã chẳng cần xuất hiện, lại càng không cần nâng đỡ Xà Linh Vương mà cứ trực tiếp hàng cách là được rồi.

“Vậy… chẳng phải sau khi lấy được kiếm của ta, gã sẽ bắt đầu hàng cách à?” Khổ Thụ lại hỏi.

Dù gì ông cũng là sinh linh của Chủ Giới, phải sống trong thế giới ngăn thứ ba không khác gì đang bị bịt hai mắt, vô cùng khó chịu.

“Quá trình hàng cách đã bắt đầu trước khi gã lấy được kiếm rồi. Gã muốn nắm lấy toàn bộ thế giới hỗn độn, sau đó tiếp tục mở rộng ra ngoài” La Chinh nói.

Mặc dù đây chỉ là suy đoán, nhưng hắn đã có được câu khẳng định từ Khởi Nguyên Thần Huyết rồi.

Khởi Nguyên Thần Huyết từng tả về quá trình hàng cách cho La Chinh nghe. Hàng cách chính là nhỏ một giọt nước vào trong hồ nước làm gợn lên một bóng nước nho nhỏ, sau đó thúc đẩy cho bóng nước này nở to vô hạn, cuối cùng bóng nước gạt hết toàn bộ nước trong hồ ra và chiếm cứ vị trí vốn thuộc về hồ nước ấy, như vậy hàng cách sẽ hoàn thành.

Sau khi Hàng Cách Giả đi đến Chủ Giới, có lẽ do thực lực không đủ hoặc do mất đi một loại năng lực nào đó nên gã chỉ đành thao túng Xà Linh Vương lừa gạt Tứ Linh Môn, còn Tứ Linh Môn hoàn toàn không biết rõ tình hình thì phái nhóm Thế Giới Kiến Tạo Giả đi khắp nơi tạo bóng nước.

Chỉ có điều, những bóng nước này không thể nào mở rộng đến vô hạn được.

Khổ Thụ cũng thở dài thườn thượt một hơi, sau đó hỏi ra một câu hỏi mà mọi người đều bỏ quên: “Tiết trưởng lão ở đâu? Sau khi đến thế giới hổn độn, ông ấy đã đi đâu?”

Dù Tiết trưởng lão còn sống hay đã chết, Khổ Thụ đều muốn biết.

Ánh mắt của nhóm quái vật lông dài đều tụ về phía đỉnh đầu của La Chinh, ở đây người từng tiếp xúc với Tiết trưởng lão chỉ có Thái Thượng Lão Quân mà thôi.

“Ông ấy đi vào Ngọc Thanh Thiên, truyền cho ta một giấc chiêm bao, bảo ta đi đến Chủ Giới… Sau đó ông ấy rời đi, đi đến đâu thì ông ấy không hề nói” Thái Thượng Lão Quân đáp.

“Đi đâu không nói…” Khổ Thụ suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Ông ấy dùng chính bản thể của mình để tới đó hay chỉ là một ảo giác?”

Câu hỏi này ngược lại đã làm khó Thái Thượng Lão Quân, lúc trước quả thật ông không để ý đến điểm này.

Dù sao, trong lúc đang trốn chui trốn nhủi trong Ngọc Thanh Thiên, khi đối mặt với “cứu tinh” đột nhiên xuất hiện này, trong lòng Thái Thượng Lão Quân rất kích động nên đương nhiên khó mà phát hiện ra chi tiết khác.

Với cường giả Bất Hủ cảnh thì ký ức chôn sâu trong linh hồn cũng vĩnh viễn không phai tàn, Thái Thượng Lão Quân lập tức nhắm mắt lại tìm kiếm ký ức xưa kia.

Lúc Thái Thượng Lão Quân mở mắt ra, trên mặt ông hiện ra vẻ kỳ lạ. Ông nói: “Đúng là Tiết trưởng lão xuất hiện rất đột nhiên, khi đó ta còn tưởng ông ấy thi triển dịch chuyển không gian để đến, mà lúc đi lại càng đột ngột hơn, cứ thế biến mất ngay trước mắt ta, thậm chí còn chẳng có đến một gợn dao động không gian nào…”

Nghe được lời này, vẻ mặt Khổ Thụ hơi thay đổi: “Rất có thể đây là Thiên Cách Đầu Ảnh, trực tiếp chiếu ra ảo ảnh của mình từ thế giới ngăn cao hơn. E là Tiết trưởng lão không đích thân tới đó…”

“Nhưng còn Luyện Khí pháp và trang sách chữ Phạn màu vàng kia…”

“Điều này có gì khó” Khổ Thụ nói: “Nên rất có thể Tiết trưởng lão vẫn còn sống và đang ở tại Thâm Không…”

Văn Địa Chi không kìm được bèn ngắt lời Khổ Thụ: “Khổ Thụ đại nhân, bây giờ không phải là lúc thảo luận vấn đề Tiết trưởng lão còn sống hay đã chết, mà là xem xét xem chúng ta nên đối phó với Hàng Cách Giả như nào? Ngay cả La Chinh đã dung hợp Khởi Nguyên Thần Huyết và cầm thanh kiếm kia mà vẫn bại!”

Đương nhiên Khổ Thụ biết cục diện hiện nay đang vô cùng nguy hiểm, có thể nói mạng sống của họ đều như nghìn câu treo sợi tóc.

Nhóm các quái vật lông dài đã chịu đựng ở nơi quỷ quái không thấy ánh mặt trời này lâu đến vậy chỉ vì nghĩ đến ngày sẽ quay về Chủ Giới, bây giờ hy vọng ấy đang có nguy cơ bị dập tắt, trong lòng họ thất vọng nhường nào?

Có điều xưa nay Khổ Thụ vẫn luôn bình tĩnh tỉnh táo, dù là chuyện lớn hơn nữa xảy ra ngay trước mắt ông, ông vẫn có thể giữ được dáng vẻ ôn tồn lễ độ.

Có thể dùng tâm trạng tốt nhất để đối mặt với kết quả xấu nhất, đây mới là lãnh tụ của Nhân Linh Môn.

“Kiếm trong Thâm Không không chỉ có một” Khổ Thụ nói.

Các quái vật lông dài đều có vẻ kinh ngạc, Văn Địa Chi càng ngạc nhiên hơn. Y nói: “Không chỉ một thanh, chẳng lẽ lại còn có thanh thứ hai?”

Khổ Thụ gật đầu: “Ta rất khẳng định ở đó có thanh thứ hai, nhưng nó chưa chắc đã là kiếm. Có lẽ nó là một thanh đao, một cây thương, thậm chí có thể là một cái ly uống rượu, nhưng nó nhất định tồn tại”

La Chinh tự biết chuyện này rất trọng đại bèn hỏi: “Sao Khổ Thụ đại nhân lại chắc chắn đến vậy?”

Khổ Thụ cười nhạt, nói: “Kết cấu và bố cục của Thâm Không khác hẳn với Chủ Giới. Chủ Giới là do Tứ Linh Môn một mình bá chủ, còn Thâm Không là do Đan tộc và Dưỡng tộc chia đôi. Hai đại tộc này đã tranh đấu với nhau vô số năm rồi, mãi đến trước khi Thâm Không vỡ tan, lửa chiến của họ vẫn đang cháy rất thịnh”

“Vậy chắc thế lực của hai tộc ngang nhau” La Chinh đoán: “Nhưng nếu cứ chiến tranh lâu dài như vậy thì kết quả nhất định là một phe vùng lên, một phe yếu đi, rất khó duy trì được thế cân bằng ấy”

“Đúng vậy” Khổ Thụ gật đầu: “Thứ duy trì cân bằng chính là thanh kiếm kia, nó thuộc về Đan Đế của Đan tộc, còn Dưỡng tộc thì có một vật khác cũng sở hữu năng lực không kém là bao”

Những điều này không phải do Khổ Thụ suy đoán ra, năm xưa lúc ông lấy được thanh kiếm này, ông đã từng tìm tòi một vài tư liệu trong Đan tộc. Qua những tư liệu này ông mới biết được Dưỡng tộc cũng có sức mạnh giống vậy.

Thậm chí Khổ Thụ còn đi tìm thử nhưng không thành công, dù sao Thâm Không đã vỡ nát chính là một nơi cực kỳ nguy hiểm.

Nói đến đây, La Chinh lập tức hiểu ra ngay: “Vậy bây giờ chúng ta phải nghĩ cách tìm ra vật đó?”

Khổ Thụ gật đầu: “Nên ta mới muốn xác nhận liệu Tiết trưởng lão còn sống hay không, còn ở lại Thâm Không không. Chúng ta không thể nào quay về Chủ Giới thì đương nhiên cũng không thể tới Thâm Không, muốn tìm ra vật kia thì chỉ có thể dựa vào ông ấy”

Vừa rồi tất cả mọi người đều đang chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng cùng với cảm xúc dâng trào khi tận thế sắp tới, ngay cả La Chinh cũng không thể tránh né được. Duy chỉ có Khổ Thụ là không bị ảnh hưởng chút nào, không những thế ông còn tìm ra được một tia hy vọng chỉ trong khoảng thời gian ngắn. Ông trời sinh đã có tài năng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận