Bách Luyện Thành Thần

Chương 3553: Tiêu hao sinh mệnh

Cách La Chinh gần trăm dặm là một đám sinh linh kỳ quái đang treo mình trên một lùm cây mây và dây leoNửa thân dưới của họ giống như một nửa quả hồ lô, hơn một nửa bộ phận xương cong lên, từ đốt xương cuối rơi rụng một sợi lông màu vàng.

Phần xương cứng đó chính là cây cung, còn sợi lông chính là dây cung. Những sinh linh nhỏ bé này chính là Tiễn Thốc Tinh Ma.

Lúc này, bọn chúng đang rút những mũi tên dài màu xanh ra và bắn đi không chút do dự.

Cây mây và dây leo bên cạnh thủ lĩnh Tiễn Thốc Tinh Ma đã kết quả, một loại quả có bề ngoài giống hệt con mắt, có con ngươi, có lòng trắng. Cây mây và dây leo mọc mắt này có tên là Thiên Nhãn Nham Đằng.

Thiên Nhãn Nham Đằng có thể kết quả là con mắt, thị lực cực tốt, có thể nhìn xa ngàn dặm.

Thắng Thiên Thử Vương nói Tiễn Thốc Tinh Ma xác định bọn họ bằng dấu ấn U Ảnh là chỉ nói đúng một nửa. Thứ Tiễn Thốc Tinh Ma thực sự dựa vào chính là con ngươi này. Sau khi xác định vị trí của đoàn người La Chinh bằng dấu ấn U Ảnh, con mắt này có thể trực tiếp nhìn thấy mấy người La Chinh.

Các Tiễn Thốc Tinh Ma đều tâm linh tương thông, bọn họ có thể tấn công mục tiêu dựa trên hình ảnh thủ lĩnh đã thấy.

Quan hệ giữa Tiễn Thốc Tinh Ma với cây mây và dây leo cũng giống như tộc Hà Mông và rừng Sí Phong, đều là chủng tộc cộng sinh.

“Thân xác rất mạnh mẽ, mũi tên liễu xanh không có một chút tác dụng nào. Khó trách người này có thể giết Hắc Mông…”

Thủ lĩnh Tiễn Thốc Tinh Ma quan sát thấy La Chinh đang di chuyển rất nhanh, dù mũi tên liên tiếp bắn đến cũng không thể làm giảm tốc độ của hắn.

Trong lòng vị thủ lĩnh trầm xuống, sau đó liền ra lệnh: “Đổi mũi tên, sử dụng Hắc Ngọc Cốt Tiễn!”

Nghe thấy thủ lĩnh ra hiệu, tất cả Tiễn Thốc Tinh Ma đều thoáng căng thẳng, nhưng vẫn rối rít xoay người. Trong phần thân hồ lô có một đoạn xương cứng màu đen, bọn họ đang gắng gượng rút đoạn xương này ra!

Quá trình rút xương hết sức đau đớn, máu văng khắp nơi, một ít Tiễn Thốc Tinh ma không nhịn được mà kêu lên.

Khi đoạn xương cứng rắn ấy rời khỏi thân thể thì trên xương có làn khói đen lượn lờ bám quanh. Sau đó, bọn chúng đặt đoạn xương cứng này lên cung tên. Đoạn xương này chính là Hắc Ngọc Cốt Tiễn mà vị thủ lĩnh nói.

Trong cuộc đời mình, mỗi Tiễn Thốc Tinh Ma sẽ mọc ra sáu mũi Hắc Ngọc Cốt Tiễn, hắc ngọc cốt này sẽ không mọc lại, nếu bị nhổ hết sáu đoạn hắc ngọc cốt này thì bọn chúng sẽ chết.

Nói cách khác, bọn chúng đang đánh đổi sinh mệnh để bắn ra Hắc Ngọc Cốt Tiễn!

Chỉ khi đối mặt với thời khắc sống còn thì Tiễn Thốc Tinh Ma mới có thể sử dụng Hắc Ngọc Cốt Tiễn. Tỷ như khi đối chiến với kẻ thù không đội trời chung là Thiên Vực Quán Điểu, Tiễn Thốc Tinh Ma sẽ sử dụng mà không hề do dự.

Nhưng giải thưởng lần này, “Toái Cốt Bí Hồn” quá hấp dẫn, vừa vặn mục tiêu lại đi qua lãnh địa của Tiễn Thốc Tinh Ma, đương nhiên bọn chúng sẽ không bỏ qua.

Dưới sự chỉ huy của thủ lĩnh, tất cả Hắc Ngọc Cốt Tiễn hóa thành mưa kiếm đầy trời.

Ngay khi Hắc Ngọc Cốt Tiễn bắn ra, thủ lĩnh Tiễn Thốc Tinh Ma đột nhiên hét một tiếng thật dài.

“Hô…”

Trong tiếng thét, tất cả Hắc Ngọc Cốt Tiễn đều dừng lại giữa không trung một cách quỷ dị.

“Phùng, phùng, phùng…”

Một hình ảnh mờ ảo, quỷ quái dần dần hiện ra trên Hắc Ngọc Cốt Tiễn. Đó là một con quái thú có răng nanh màu xanh và tướng mạo dữ tợn.

Tộc Tiễn Thốc Tinh Ma có huyết mạch đặc biệt của “Vũ Quỷ”, khi Hắc Ngọc Cốt Tiễn được bắn ra, thủ lĩnh của chúng cũng kích hoạt thần thông trong huyết mạch.

“Vút…”

Âm thanh của vị thủ lĩnh trở nên chói tai hơn, mũi tên dài với đầu lâu “Vũ Quỷ” bên trên cũng phát ra tiếng rên rỉ vang trời, nhắm thẳng đoàn người La Chinh cách đó hơn trăm dặm mà lao đi…

Ngay khi Tiễn Thốc Tinh Ma đổi sang Hắc Ngọc Cốt Tiễn thì cơn mưa tên xanh lá ở phía La Chinh tự nhiên cũng dừng lại.

Nhưng tốc độ của La Chinh vẫn không giảm, sau trận mưa tên hỗn loạn của Tiễn Thốc Tinh Ma thì hắn không định bỏ qua cho những kẻ này!

“Tiễn Thốc Tinh Ma chỉ bắn tên ba lần đã ngừng sao?” Đông Hoàng nghi ngờ hỏi.

“Việc này không phù hợp với phong cách hành động của chúng…” Lão Anh lắc đầu.

“Ở Thái Thanh Thiên, Tiễn Thốc Tinh Ma không phải chủng tộc mạnh. Chúng có thể có địa vị ở đây là do một loại mũi tên cực kỳ mạnh, nghe nói loại mũi tên này phải tiêu hao sinh mệnh của chúng mới có thể bắn ra…”

Ngay khi Nữ Oa đang nói không ngừng thì Quái Thiên Khuyển lại gầm lên dữ dội.

Lúc trước, khi đối mặt với nguy hiểm, Quái Thiên Khuyển cũng sẽ cảnh báo trước nhưng không dữ dội như lần này.

Sau đó, La Chinh liền nhìn thấy một mảng điểm đen bay từ đằng xa tới, điều bất ngờ là mỗi điểm đều là một cái đầu lâu có răng nanh dài và nhọn hoắt.

“Cẩn thận, La Chinh. Là Hắc Ngọc Cốt Tiễn”

Lần này, lời nhắc nhở đến từ Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Dù lão Anh, Nữ Oa, Phục Hy đã nghe kể về Tiễn Thốc Tinh Ma nhưng chưa bao giờ trêu chọc chủng tộc này, vì vậy cũng không hiểu rõ về Hắc Ngọc Cốt Tiễn. Ngay cả Nữ Oa cũng chỉ từng nghe tên nó thôi.

“Loại mũi tên này rất mạnh sao?” La Chinh hỏi.

“Chúng đánh đổi sinh mạng để bắn tên, loại mũi tên này có thể trực tiếp hao mòn sức sống của đối thủ. Thứ này cũng tương tự như Hủ Trọc Tử Vũ của Tịch” Nguyên Thủy Thiên Tôn tiếp tục giải thích.

Trong chân lý sinh mệnh, có một thần thông được đặt tên là “Hủ Trọc Tử Vũ”. Khi cơn mưa này giáng xuống, nó có thể ăn mòn tất cả sinh mệnh trong mấy châu lớn không còn một mống, xem như một vũ khí cực kỳ nguy hiểm để thu gặt sinh mệnh.

Trong trận đánh trên Lê Sơn, đối thủ của Tịch cơ bản đều là cường giả Bất Hủ cảnh, sinh mệnh của họ đều vô cùng thịnh vượng, đương nhiên sẽ không sợ hãi bị giọt mưa ăn mòn sinh mệnh.

Nhưng Hắc Ngọc Cốt Tiễn lại không giống vậy, nó có uy lực mạnh hơn Hủ Trọc Tử Vũ, mặt khác, nó không phân tán như Hủ Trọc Tử vũ mà tập trung công kích vào một mục tiêu nên đủ để diệt trừ đối phương hoàn toàn.

Trong lúc nghe giải thích thì Hắc Ngọc Cốt Tiễn đã bắn gần tới và mục tiêu của nó là Nữ Oa.

La Chinh không chút suy nghĩ mà đưa tay phải ra nhanh như chớp, bắt lấy Hắc Ngọc Cốt Tiễn.

Hắn vừa bắt được liền bóp nát Hắc Ngọc Cốt Tiễn, nhưng đầu lâu “Vũ Quỷ” bám vào trên thân mũi tên xương đã lập tức cắn một cái, để lại một cái dấu mờ mờ trên cánh tay La Chinh.

“Hộc…”

Ngay sau khi đầu lâu Vũ Quỷ tan biến, La Chinh cảm thấy thân thể thoáng lạnh, dường như có thứ gì đã tan biến chung với đầu lâu Vũ Quỷ.

Là sức mạnh sinh mệnh…

Khoảnh khắc này, La Chinh đã hiểu ra.

“La Chinh, ngươi không sao chứ?” Nữ Oa nhạy bén nhận ra mũi tên xương này không đơn giản.

“Không sao cả!”

La Chinh ỷ mình có sức mạnh sinh mệnh thịnh vượng nên không quá do dự.

Đối mặt với Hắc Ngọc Cốt Tiễn dày đặc trên bầu trời, hắn quơ múa hai cánh tay dài ba trượng, to bằng cái thùng gỗ của mình như hai cánh cửa.

Hắc Ngọc Cốt Tiễn cũng có ý thức, mục tiêu của bọn chúng là Nữ Oa và Đông Hoàng trên vai La Chinh. Chỉ khi mũi tên bị phá hỏng thì đầu lâu Vũ Quỷ mới tấn công.

La Chinh càn quét một lần đã phá hỏng mấy chục mũi tên xương, những đầu lâu Vũ Quỷ trên đó cũng cắn một cái lên tay La Chinh.

Mỗi một đầu lâu Vũ Quỷ biến mất là La Chinh lại thấy rùng mình, giống như một phần sức mạnh sinh mệnh bị cướp đi.

Ban đầu, La Chinh còn không thay đổi gì, nhưng khi càng ngày càng có nhiều mũi tên xương bị hắn phá vỡ thì thân thể hắn bắt đầu có dấu hiệu suy yếu.

Thân xác cường tráng, bóng loáng, tràn đầy sức mạnh dần dần phủ đầy nếp nhăn, thậm chí còn nổi đồi mồi. Trong thời gian ngắn ngủi, La Chinh đã đi từ trạng thái thanh niên đến trung niên, rồi đến tuổi già.
Bạn cần đăng nhập để bình luận