Bách Luyện Thành Thần

Chương 2564: Sa dân cấu kết

Ma Địch và hộ vệ của nàng ta đã lùi ra xa, khuôn mặt tinh xảo dưới lớp mạng che lộ ra vẻ hưng phấnTừ đầu đây đã là cạm bẫy rồi. Tuy bước cuối cùng đã bị La Chinh phát hiện ra, nhưng mục đích cuối cùng của nàng ta đã đạt được. Chỉ cần Hoán Vụ Tôn Giả nuốt được La Chinh, nàng ta và thủ hạ của mình sẽ thu được thù lao không tệ!

“Trong hoang mạc Xích Dương này có sẽ còn rất nhiều Sa dân?”

Cho dù “Hoán Vụ Tôn Giả” đã tới gần trong gang tấc, La Chinh vẫn nghiêng đầu, thản nhiên hỏi.

Ma Địch nhìn La Chinh với vẻ kinh ngạc, không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy. Song nàng ta vẫn cười ngọt ngào, nói: “Đương nhiên rồi. Đây chính là nghề nuôi sống Sa dân chúng ta. Xin lỗi nhé, người tốt bụng!”

Thông thường, Sa dân muốn sống sót trong sa mạc hoang vu này rất khó, nhưng trong hoang mạc này lại tồn tại hung vật như “Hoán Vụ Tôn Giả”.

“Hoán Vụ Tôn Giả” này có thiên phú cực kỳ mạnh, đó là có thể bố trí huyễn trận không gian nhốt những chân thần lạc đường trong đó. Thế nhưng khuyết điểm của nó cũng rất rõ ràng, Hoán Vụ Tôn Giả chỉ là một loài thực vật, phạm vi hoạt động của nó cực nhỏ.

Vì vậy, có một bộ phận Sa dân lựa chọn hợp tác với Hoán Vụ Tôn Giả, dẫn dụ đám chân thần lạc đường tới đây để trở thành thức ăn của nó. Sau khi Hoán Vụ Tôn Giả cắn nuốt những chân thần này sẽ tiết ra một loại nhựa cây màu xanh nhạt. Số nhựa cây này sẽ giúp đám Sa dân kéo dài tuổi thọ, không mắc bệnh tật.

Vì thế rất nhiều Sa dân tự bịa lý do để lừa gạt sự tin tưởng của người ngoài, dẫn dụ bọn họ tới miệng của Hoán Vụ Tôn Giả.

“Thân là loài người, thế mà lại cấu kết với hung vật làm việc xấu. Đúng là một sự sỉ nhục…” La Chinh nhìn chằm chằm Ma Địch, nói với giọng điệu lạnh nhạt.

“Ha ha… Lần này lại là một chân thần đại viên mãn. Đúng là may mắn!” Cái miệng đầy răng nhọn của Hoán Vụ Tôn Giả phát ra một giọng nói quái dị, thật bất ngờ là nó có thể nói tiếng người.

“Bịch!”

Hoán Vụ Tôn Giả vừa dứt lời, một dây leo đầy gai nhọn liền quét về phía La Chinh, tạo ra từng khe rãnh trên sa mạc.

La Chinh cũng không thèm tránh, mặc cho dây leo kia quấn lấy thân thể mình.

“Sỉ nhục? Đây chỉ là một phương thức sinh tồn mà thôi!” Trên mặt Ma Địch lộ ra vẻ gian xảo.

Những hộ vệ bên cạnh nàng ta cười khẩy.

“Con mồi này nói nhiều quá…”

“Sắp chết tới nơi rồi mà còn nói sỉ nhục gì chứ? Lần đầu tiên ta thấy đấy. Ha ha!”

“Ma Địch, ta muốn chia nhựa cây của Hoán Vụ Tôn Giả lần này. Lần trước ngươi đã đồng ý với ta rồi”

Trong mắt bọn họ, La Chinh bị dây leo treo ngược, hất lên không trung, thân thể bị quăng vào trong một cái miệng rộng. Cái miệng kia há ra, ngậm lại, nhai nuốt liên tục.

Nói thế nào thì Hoán Vụ Tôn Giả cũng là một loài thực vật. Nó phải nhai La Chinh ra thành nhiều mảnh, sau đó mới nuốt và từ từ tiêu hóa hắn.

Nhưng sau mấy lần nhai nuốt, cái miệng rộng kia đột nhiên dừng lại. Ngay cả mấy cái miệng đầy răng nanh khác cũng rùng mình một cái, dừng lại trong không trung.

Đám Ma Địch thấy hành động của Hoán Vụ Tôn Giả thì đều lộ ra vẻ khó hiểu.

“Hoán Vụ Tôn Giả?”

“Không ăn được tên nhãi họ La kia à? Ha ha ha…” Những hộ vệ kia trêu ghẹo.

Chỉ có mình Ma Địch là lộ ra vẻ cảnh giác, bộ dáng vừa rồi của La Chinh vô cùng bình tĩnh khiến nàng ta thấy rất quái lạ.

Thật ra, “Hoán Vụ Tôn Giả” trong miệng đám Sa dân tên thật là “Đại Thực Yêu Hoa”. Nó đã trưởng thành tới mức độ này, ngoài cường giả Bỉ Ngạn cảnh ra thì có thể dễ càng cắn nuốt mọi chân thần.

Ảo ảnh mà Đại Thực Yêu Hoa bày ra có thể mê hoặc được cả cường giả Bỉ Ngạn cảnh, nhưng lúc đụng phải Bỉ Ngạn cảnh chân chính thì Ma Địch sẽ vạch ra con đường thật để thả những cường giả kia ra. Để Đại Thực Yêu Hoa nuốt một cường giả Bỉ Ngạn ư? Đó không chỉ là hại Đại Thực Yêu Hoa, mà ngay cả bon họ cũng sẽ không thoát được khó khăn!

Nhưng tên họ La này chỉ là một chân thần đại viên mãn mà thôi, chắc sẽ không có vấn đề gì chứ?

Trong lúc Ma Địch đang lo lắng, một sức mạnh cực kỳ đáng sợ bắn từ trong miệng của Đại Thực Yêu Hoa ra. Sau đó, nàng ta thấy cái miệng kia đột nhiên phồng lên, dường như có thứ gì đó sẽ nhảy từ trong đó ra!

“Đoàng!”

Chỉ một hô hấp sau, cái miệng kia bị nổ tung, thân thể La Chinh lớn gấp đôi chỉ trong nháy mắt, hơn nữa còn đang mỗi lúc một lớn lên, cuối cùng hóa thành một người khổng lồ cao tới hơn chục nghìn mét!

Sau khi hóa thành hoang thần, La Chinh nhẹ nhàng quơ tay ra túm, tóm gọn bảy cái miệng rộng của Đại Thực Yêu Hoa lại. Hắn hơi dùng sức giật lên, thoắt cái đã nhổ nó ra khỏi lòng đất!

Cuối cùng La Chinh bóp mạnh, những cái miệng rộng của Đại Thực Yêu Hoa lập tức vỡ nát.

“Chỉ là một phần?”

La Chinh nhìn số rễ dây leo bị đứt gãy rồi quay đầu nhìn về phía cách đó không xa. Hắn lại đưa tay xuống phía dưới sa mạc một lần nữa, đào xới lớp cát vàng. Chỉ thoáng sau, ở sa mạc trống trải xuất hiện một cái hố lớn, trong đó có một gốc cây có hình dáng kỳ lạ. Cái cây này có tay, có chân giống như hình người, thậm chí lờ mờ còn có thể thấy một khuôn mặt có đầy đủ mắt mũi và đang lộ ra vẻ sợ hãi.

“Ngươi mới là bản thể của Hoán Vụ Tôn Giả, phải không?” La Chinh cười gằn, nắm đấm khổng lồ đập xuống dưới hố to.

“Ta… ta không phải… Đừng… Ta có thể cho ngươi…” Đại Thực Yêu Hoa lên tiếng cầu xin.

Thế nhưng La Chinh không hề do dự đấm xuống một cái, nện nó thành một bãi dịch nhão.

Đống dịch nhão ấy tản ra từng đợt mùi thơm dịu, loại mùi mà La Chinh từng ngửi thấy trước đây.

Lần đầu tiên gặp Ma Địch, hắn đã ngửi thấy mùi này.

Sau khi giải quyết Đại Thực Yêu Hoa xong, ý nghĩ của La Chinh vừa động, sức mạnh hoang thần trong cơ thể tan hết.

Đám người Ma Địch nhìn La Chinh với vẻ ngạc nhiên, trong mắt họ tràn đầy vẻ sợ hãi.

Đừng nói đám Sa dân như bọn họ, ngay đến các cường giả Bỉ Ngạn cảnh cũng có rất nhiều người chưa từng nghe nói tới “hoang thần” – sản phẩm từ thời Thượng Cổ.

Thấy La Chinh như một vị thần khổng lồ, đập một cái khiến Đại Thực Yêu Hoa nát bét, cả đám đều ngây ra như phỗng.

“Cấu kết với hung vật làm việc xấu, đây không chỉ là sỉ nhục mà các ngươi còn lãng phí sự tin tưởng của ta” La Chinh nói với giọng lạnh nhạt.

Đám hộ vệ của Ma Địch lập tức tỉnh táo lại, quay đầu chạy trốn. Chỉ còn mình Ma Địch vẫn đứng ngây ra tại chỗ, không hề nhúc nhích.

La Chinh chỉ tay về phía những hộ vệ kia, một tia chớp bắn ra từ đầu ngón tay, vượt qua cả khoảng cách đến vài trăm mét. Tia chớp bắn đùng đoàng trên người những hộ vệ kia mấy lần, thoắt sau họ đã thành tro bụi.

“Vì sao ngươi không chạy?” La Chinh nhìn chằm chằm Ma Địch, hỏi.

Ma Địch cười gượng, thì thào: “Ngươi có thể giết Hoán Vụ Tôn Giả một cách dễ dàng, chạy trốn không có nghĩa lý gì…”

Nói cho cùng, bọn họ cũng chỉ là thần dân mà thôi. Họ phải mượn sức mạnh của Hoán Vụ Tôn Giả mới có thể lừa giết được chân thần, chứ còn bản thân bọn họ thì chẳng có chút thực lực nào. Họ là người thuộc tầng chót của thế giới này.

“Ngươi nói đúng”

Mặt La Chinh không hề thay đổi, một tia chớp lại bắn ra từ đầu ngón tay và đánh thẳng lên thân thể Ma Địch.

Thân thể vốn có lồi có lõm của nàng ta lập tức biến thành tro bụi, cây sáo mà nàng ta nắm chặt trong tay cũng văng ra, rơi trên sa mạc.

Nếu đã để lộ cơ thể hoang thần, La Chinh cũng không định để lại ai sống sót, huống chi cô gái này vốn muốn dồn hắn vào chỗ chết, nên đương nhiên La Chinh sẽ không có chút lòng thương hại nào rồi.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Ô
Bạn cần đăng nhập để bình luận