Bách Luyện Thành Thần

Chương 3497: Đánh lén

Đối với cường giả Bất Hủ cảnh thì khoảng cách của một đại châu chỉ tốn chút thời gian là đã băng qua được rồi. Thực lực của Thông Thiên giáo chủ và những người đuổi giết y mạnh hơn Bất Hủ cảnh bình thường rất nhiều nên tốc độ sẽ càng nhanh hơnKhông và Khư nhất định phải đưa ra nhận định trong thời gian rất ngắn.

“Chúng ta nên tránh đi hay nên nghênh chiến?” Khư hỏi.

Trong ý nghĩ của Khư, mục tiêu đầu tiên chính là lật đổ Lê Sơn, trợ giúp tộc Nguyên Linh hoàn thành Đạo Thủ Tự. Đối với Phục Hy, Nữ Oa hay thậm chí là La Chinh, nó đều không có tình cảm yêu hay ghét gì cả, mà chỉ là vấn đề về lập trường.

Trong khi đó, con ngươi to lớn của Không lại hiện lên chút do dự. Trước đây, vụ ám sát nhằm vào Thái Nhất Thiên Cung xem như đã thất bại. Các thế lực siêu cấp như Thần Nông, Hữu Hùng, Mẫn Nguyệt kẻ chết kẻ chạy trốn, ngay cả A Hỏa cũng bị đánh giết. Bây giờ thực lực của Phục Hy và Nữ Oa bỗng tăng vọt, không những thế còn có thêm Đông Hoàng Thái Nhất cùng hai tên cổ thần hỗn độn khác nữa. Thực lực cỡ này không thể tùy tiện đối kháng được. Nếu Thông Thiên giáo chủ thật sự thất bại, thậm chí bị bọn họ đánh giết, vậy nó với Khư đối mặt với Lê Sơn sẽ phải chịu hậu quả gì?

Những ý nghĩ này chỉ lướt qua và dừng lại trong đầu Không một tích tắc, sau đó nó đã quyết định: “Nghênh chiến.”

Dứt lời, trong mắt Không phủ lên một tầng bụi màu lam. Nếu nhìn kỹ, lớp bụi màu lam này thực ra là từng không gian hình vuông to cỡ nắm tay của người trưởng thành, nhưng khi so với hình thể của Không thì hệt như hạt bụi.

Những hình vuông không gian màu lam ấy chợt biến mất rồi lập tức xuất hiện ở phía Đông Đạo Thiền Châu, đồng thời trôi nổi tản ra xung quanh không theo một quy luật nào.

Đối với các cường giả đã kích hoạt thân thể hoang thần thì chúng chẳng khác gì hạt bụi bay giữa không trung.

Tịch vừa thấy những hạt bụi màu lam này xuất hiện bèn lập tức nhắc nhở: “Cẩn thận, đó là Nghịch Không Gian mà Không phóng ra!”

Ngay lúc Tịch đang nhắc nhở, Không đã kích hoạt những hạt “bụi” ấy.

Không gian lớn chừng quả đấm màu lam nhanh chóng phóng to ra, thoắt cái đã thành khối lập phương với các chiều bằng khoảng một triệu mét. Phía Nam Đạo Thiền Châu bỗng chốc bị lấp đầy bởi những khối Nghịch Không Gian này!

Nghịch Không Gian chính là một loại không gian, thoạt nhìn bên trong trống rỗng không có gì cả nhưng thật ra lại “đầy”.

Dù là Tịch hay là mấy người Nữ Oa, vừa lọt vào đó đã bị giảm mạnh tốc độ, như thể đang chạy trong nước vậy!

Thông Thiên giáo chủ cũng lọt vào Nghịch Không Gian giống họ, nhưng vì Không có thể tùy ý điều khiển Nghịch Không Gian nên dưới sự điều khiển của Không, những Nghịch Không Gian trước mặt Thông Thiên giáo chủ nhanh chóng biến về cỡ bằng nắm tay.

Sau khi đã dọn sạch chướng ngại vật, tốc độ của Thông Thiên giáo chủ đương nhiên không gì có thể sánh bằng, Chỉ sau vài hơi thở, y đã bỏ lại cả nhóm Nữ Oa ở sau lưng.

Phục Hy bản tôn ở Lê Sơn thấy cảnh này, sắc mặt chỉ hơi trầm xuống rồi xoay lại nói với La Chinh trên đài phỉ thúy: “Ngươi đến chủ trì đại cục, ta đi trợ giúp!”

Dứt lời, thân hình hắn ta nhoáng lên, thoáng chốc đã vào lối đi không gian.

“Đại cục” mà Phục Hy bản tôn nói thật ra có liên quan đến tộc Nhĩ Thử.

Trong thế giới mẹ, tộc Nhĩ Thử luôn là một nhánh lực lượng không thể coi thường, mấu chốt là chủng tộc này ở nơi nào cũng có mặt, hơn nữa còn cực kỳ giàu có.

Cơ Hiên Viên từng định lôi kéo tộc Nhĩ Thử nhiều lần nhưng đám Nhĩ Thử vẫn luôn duy trì thái độ trung lập, thoạt nhìn thì đều không có hứng thú gì với Đạo Thủ Tự và Đạo Chung Yên.

Kẻ buôn bán chỉ mong mọi việc đều thuận lợi, chỉ cần tộc Nhĩ Thử không nghiêng về phía Lê Sơn thì Cơ Hiên Viên cũng không quá bận lòng.

Nhưng thái độ của Thắng Thiên Thử Vương thì lại có vẻ không giống vậy. Tộc Nhĩ Thử có thể đi đến ngày hôm nay hoàn toàn nhờ vào số lượng đông đảo không thể đếm xuể, vì thế Đạo Thủ Tự không thể nào phù hợp với mong muốn của Thắng Thiên Thử Vương!

Trước đó khá lâu, Nhĩ Thử đã lặng lẽ lui tới với Lê Sơn.

Mặc dù Thắng Thiên Thử Vương là Bất Hủ cảnh, nhưng thực lực của nó trong Bất Hủ cảnh không thể xem là nổi trội. Chỉ có điều, nếu bàn về độ giàu có thì trên khắp thế giới mẹ này không một chủng tộc nào có thể đánh đồng.

Thắng Thiên Thử Vương đã thu gom Thần Tinh suốt bao năm qua, số lượng e là có thể chiếm hết năm mươi phần trăm của toàn bộ thế giới mẹ.

Trong Thần Tinh chứa năng lượng tinh khiết, vậy mà không ai biết từng ấy Thần Tinh ấy đang ở đâu.

La Chinh cũng chỉ mới biết cách đây không lâu, toàn bộ số Thần Tinh này đều bị giấu kín dưới chân Lê Sơn. Nữ Oa đã dùng thiên phú xưa nay chưa từng có để xếp đặt một kỳ trận hình vuông, và kỳ trận này chính là một cái bẫy thật lớn. Ngay cả cổ thần hỗn độn, một khi bước vào cái bẫy này cũng phải chịu kết cục có đi không về.

Lúc trước Nữ Oa cùng Phục Hy định dụ một trong hai kẻ là Không hoặc Khư đến, nhưng đối phương sống chết không bước chân vào Lê Sơn, còn họ thì ngược lại bị ép ra ngoài. Bây giờ Phục Hy cũng gia nhập vào cuộc chiến, nên đương nhiên kỳ trận này sẽ giao vào tay La Chinh.

“Ù!”

Sau khi Phục Hy rời đi, đường vân trên bề mặt đài phỉ thúy chợt lóe lên, những đường sáng màu lục ấy đều hội tụ về phía dưới chân La Chinh.

Lúc này, La Chinh đã hóa thành mắt trận của kỳ trận này. Cả Lê Sơn như hóa thành trong suốt, vô vàn Thần Tinh lập tức hiện ra trước mắt hắn.

“Nhiều Thần Tinh đến vậy…”

Số Thần Tinh ấy phân bố theo một khoảng cách nhất định, bao bọc quanh Lê Sơn từng vòng một.

Phải biết rằng Lê Sơn lớn cỡ một đại châu, mà số Thần Tinh này chiếm gần hết một phần bảy diện tích của nó. Nếu đếm từng viên một thì e rằng con số thu được sẽ là một con số trên trời.

“Nếu kích phát hết năng lượng của số Thần Tinh này thì chắc có thể hủy được Lê Sơn mất?” La Chinh kinh ngạc nói.

“Không cần nhiều đến vậy đâu, chỉ một phần trong đó thôi là đã dư sức rồi” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói.

Phá hủy một Lê Sơn không có bất kỳ phòng ngự nào không phải là chuyện quá khó, bất kỳ một cường giả Bất Hủ cảnh nào cũng làm được. Nhưng kỳ trận được bố trí bởi Thần Tinh này thì có thể giết chết cổ thần hỗn độn!

Ở giữa kỳ trận còn có một vài sinh linh đang ngồi nghiêm chỉnh, kẻ đứng đầu chính là Thắng Thiên Thử Vương.

Mấy ngày trước Nữ Oa cầu viện, thế là mấy nhân vật quan trọng của tộc Nhĩ Thử bèn lần lượt chạy đến, mục đích chỉ để chủ trì kỳ trận này.

La Chinh quan sát một lúc rồi ngước đầu nhìn lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của muội muội mình. Hai người lại nhìn nhau cười một tiếng.

Đánh đấm một hồi, vận mệnh của Lê Sơn tự dưng lại giao vào tay hai huynh muội bọn họ.

Trong Đạo Thiền Châu mù mịt đất trời, ở Lê Sơn ngược lại bình thường đến lạ, tựa như chiến tranh đã rời xa. Các đệ tử và tộc nhân Lê Sơn từ trên xuống dưới đều thở dài. Bọn họ không có cách nào tham gia vào trận chiến cấp bậc này, chỉ đành ở lại trong Lê Sơn lặng lẽ nguyện cầu.

Đúng lúc này, trên không trung Lê Sơn bỗng hiển hiện một hình bóng khổng lồ, đó là một sinh linh toàn thân phủ đầy lông trắng.

Khi sinh linh này xuất hiện, một luồng khí lạnh vô hình chợt phủ xuống từ trên không.

Nhiệt độ giảm mạnh, băng sương màu bạc trắng bắt đầu lan xuống dưới từ đỉnh Lê Sơn, tựa như một vòng băng hình tròn hoàn hảo đang mở ra.

La Chinh và La Yên cùng ngẩng đầu, khi thấy rõ bóng dáng kia thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Đó chính là cổ thần hỗn độn thứ ba ủng hộ Đạo Thủ Tự – Lãnh.

Sau khi chạy đến Lê Sơn, nó còn chẳng thèm để ý đến trận chiến ở Đạo Thiền Châu mà định ra tay trực tiếp với Lê Sơn luôn.

Có lẽ nó cảm thấy ngay cả Phục Hy cũng đi khỏi đây rồi, Lê Sơn đã mất người phòng thủ, hủy diệt nơi này dễ như trở bàn tay!

“Kít kít…”

Nhiệt độ vẫn đang hạ xuống rất nhanh, núi đá trong Lê Sơn đều bị đóng băng rồi vỡ vụn. Nếu cứ để mặc cho nhiệt độ giảm như thế thì e rằng chín mươi chín phần trăm sinh linh trong Lê Sơn đều sẽ bị đóng băng chết hết. La Yên dứt khoát không cho phép xảy ra chuyện này, thế là nàng nhấc tay lên và lật lại, dưới sự điều khiển của nàng, Vân Sơn Vụ Tráo Trận đã khóa luồng khí lạnh trí mạng ấy ở ngoài Lê Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận