Bách Luyện Thành Thần

Chương 2223: Suy giảm

Thân là người trông coi thế giới này, thực lực của bộ tộc Trưởng Giám Ngục không mạnh mẽ cho lắmChức trách của bọn họ là giữ cho thế giới này vận hành như thường, hầu hết thời gian đều không cần phải tự mình ra mặt.

Khư mở không gian này để đảm bảo bọn họ được an toàn, bọn họ cũng chỉ cần giáng xuống thế giới này tuần tra bằng bóng của mình, cho dù người bị lưu đày có mạnh đến đâu thì cũng không thể làm gì bọn họ.

Nếu phái bảo thủ và phái tự do trong bộ tộc Trưởng Giám Ngục không tranh đấu với nhau thì tộc Nữ Oa lẫn Xi Vưu sẽ vĩnh viễn không thể tìm đến nơi này.

Trong lúc vòng tròn xoay chậm, một đường vân màu lam nhạt hiện lên rồi dần lan rộng ra toàn bộ vòng tròn.

“Ta vốn cho rằng chỉ cần kiên trì thêm ba năm thì dư nghiệt của phái tự do sẽ bị diệt sạch, ai ngờ lại có biến cố vào thời điểm cuối cùng này. Đây cũng là số phận của bộ tộc Trưởng Giám Ngục chúng ta…” Ông lão cảm khái.

“Phái tự do vi phạm ý chí của chủ nhân, chúng ta tin chắc bọn họ sẽ thất bại” Giọng nữ lại truyền đến từ bên dưới lớp áo choàng lần nữa.

“Ý nghĩa sinh tồn của bộ tộc Trưởng Giám Ngục chúng ta là giữ cho thế giới này vận chuyển, quyết không cho phép thất bại…” Một giọng khác tiếp lời.

Trên thế giới này, rất nhiều mâu thuẫn đều không có đúng hay sai tuyệt đối.

Phái tự do chỉ muốn truy tìm mục tiêu của mình, còn phái bảo thủ thì giữ mệnh lệnh của Khư, những người bị lưu đày muốn thoát khỏi thế giới này, La Chinh thì phải quay về Thần vực…

“Két két!”

Sau khi vòng tròn xoay đến mức độ nhất định thì chợt phát ra một tiếng động giòn vang.

Vào lúc này, đường vân màu lam nhạt đã hoàn toàn lan khắp vòng tròn, nếu nhìn từ trên cao xuống thì sẽ thấy đường vân này tạo thành hình cái đầu của một con khỉ ba mắt.

“Ù ù ù…”

Ánh sáng lam nhạt không ngừng di chuyển, sau đó bay ra khỏi vòng tròn và hóa thành một cái bóng của đầu khỉ ba mắt.

“Tham kiến chủ nhân!”

Tất cả người của bộ tộc Trưởng Giám Ngục trên vòng tròn đều quỳ xuống đất.

Ông lão trông vừa nghiêm túc vừa thành kính, tuy những người khác đều giấu mình sau lớp áo choàng đen nhưng ắt hẳn vẻ mặt cũng không khác ông ta là mấy.

Bọn họ biết Khư không ở trên thế giới này mà đã rời đi từ rất lâu, nhưng chủ nhân vẫn là tồn tại thiêng liêng trong lòng bọn họ.

“Két…”

Cái bóng đầu khỉ ba mắt bỗng há cái miệng rộng ra, tiếng kêu thê thảm truyền từ miệng nó đi thật xa, kèm theo đó là vô số điểm sáng bay ra từ miệng khỉ ba mắt, chúng bắt đầu lan rộng ra bốn phương tám hướng.

Lúc bay xẹt qua mọi người trên vòng tròn, những điểm sáng lập tức xông vào trong cơ thể bọn họ.

Cơ thể ông lão bỗng run lên khi bị điểm sáng bắn trúng. Ông ta vươn tay rồi nắm tay lại, trên mặt là nụ cười bất đắc dĩ: “Sức mạnh suy giảm thật nhiều…”

Thanh niên tóc tím cũng hoạt động cơ thể rồi nói: “Ta cảm thấy mệt chưa từng có, không khác con người tay không tấc sắt là bao…”

“Ta không thích cảm giác này” Giọng nói dưới lớp áo choàng nói.

Ông lão cười nhẹ: “Có ai thích đâu? Nếu chúng ta đối đầu trực diện với bọn Minh Vi thì nhất định sẽ thua. Bây giờ mọi người đều ngang hàng nhau, mà chúng ta thì có vũ khí do chủ nhân ban cho”

Những điểm sáng này bắt đầu lan rộng khắp vòng tròn, sau đó mới lan ra ngoài.

Không lâu sau, chúng đã lan đến chỗ của bọn Diêm Lai và đánh vào trong cơ thể của những người bị lưu đày tại đó.

Cơ thể Diêm Lai đột nhiên run lên, trong mắt lộ vẻ khó tin.

Y cảm thấy linh hồn, sức mạnh và cơ thể mình đều đang yếu đi thật nhanh, thậm chí y không thể cảm ngộ đến Bỉ Ngạn và bị ngăn cách với thế giới trong cơ thể…

“Đây, đây là…” Diêm Lai run run.

Những người bị lưu đày khác cũng run rẩy như Diêm Lai, hơn nữa sự sợ hãi đã hiện rõ trên mặt.

Dù sao bọn họ cũng đã mất gần như tất cả sức mạnh của mình vào giờ phút này!

Bộ tộc Trưởng Giám Ngục đã từng giải thích với Diêm Lai rằng nếu những người bị lưu đày trong các tộc nhỏ do y dẫn dắt thất bại thì bộ tộc Trưởng Giám Ngục sẽ ra tay, song y chưa từng nghĩ rằng bộ tộc Trưởng Giám Ngục lại sử dụng cách này.

“Rốt cuộc đây là thần thông gì mà lại có thể áp chế sức mạnh của chúng ta đến mức này? Bọn họ có mục đích gì?” Một người bị lưu đày của tộc nhỏ cảm thấy khó hiểu.

Một kẻ thuộc tộc Hiên Viên thoáng suy nghĩ rồi mỉm cười: “Sức mạnh của chúng ta bị áp chế thì chắc hẳn… bọn Minh Vi cũng trốn không thoát!”

Nghe thế, đôi mắt của Diêm Lai và những người bị lưu đày khác đều lóe sáng. Bọn họ lập tức hiểu ý đồ của bộ tộc Trưởng Giám Ngục.

Điểm sáng màu xanh nhạt vẫn tiếp tục khuếch tán, trông thì nó vừa mềm nhẹ vừa không gây nguy hại nhưng sự thật là không cho phép ai kháng cự.

Bên dưới đài cao, Minh Vi vẫn đi ở phía trước còn những người khác thì theo sát sau lưng.

Đúng lúc này, mọi người bỗng nghe thấy một tiếng thét chói tai vọng lại từ xa.

“Xem kìa, đó là gì thế?”

Ai đó đã phát hiện điểm sáng màu lam trước nhất.

Minh Vi quét mắt qua những điểm sáng màu lam ấy, lông mày hơi nhướng lên. Đầu ngón chân nàng ta điểm nhẹ lên mặt đất, cơ thể lùi mạnh về sau.

Thế nhưng tốc độ khuếch tán của điểm sáng ấy rất nhanh, nàng ta lại không thể dịch chuyển không gian nên cũng không tránh được chúng.

Khi những điểm sáng chui vào cơ thể, nàng ta kêu rên thành tiếng, hai chân mềm đến nỗi suýt quỳ xuống đất.

Những người khác cũng không khá hơn nàng ta là mấy.

Bọn họ vừa tiếp xúc với những điểm sáng ấy là đã cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể dần suy giảm đến vượt trên cả tưởng tượng của bọn họ.

“Đây là sao thế này?”

“Ta cảm thấy suy yếu chưa từng có!”

“…”

Sắc mặt của những người bị lưu đày như lão Kim, Trì Nghĩa, Phù Nhị,… đều trở nên rất khó coi.

“Đây chính là Chúng Sinh Bình Đẳng mà ngươi nói à?”

La Chinh đứng tại chỗ cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể, lập tức hỏi 9527.

Sau khi điểm sáng kia đánh vào người, hắn cảm thấy gần như mất đi mọi thứ.

Cơ thể đã từng không thể bị phá vỡ cũng trở nên cực kỳ yếu ớt, đúng là không hề khác người phàm.

Bởi vì 9527 đã từng đề cập đến Chúng Sinh Bình Đẳng nên hắn không quá kinh ngạc.

“Đúng, thần thông Chân Lý này vừa được sử dụng thì tất cả sinh linh trong không gian này đều sẽ suy giảm về cùng một bậc. Ngươi nhìn Minh Vi đi, sức mạnh của nàng ta cũng tương đương với ngươi rồi đấy…” 9527 nói.

La Chinh nghe vậy bèn cười khổ: “Đây chẳng phải là tin tốt lành gì”

Những người bị lưu đày của tộc lớn chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn, nếu như nhóm Minh Vi, lão Kim đều bị giảm sức mạnh thì quá tệ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận