Bách Luyện Thành Thần

Chương 2724: Kiếm văn

Trên thực tế Tiểu Nhân cũng biết, những người có thể tiến vào Bỉ Ngạn cảnh có ai không phải là người mang ý chí kiên định chứNgười như La Chinh có lẽ căn bản không hợp với Tâm Lưu kiếm phái…

Trước kia cũng có kẻ chọn sai đường như La Chinh, không lâu sau La Chinh cũng sẽ bị thanh lọc thôi.

Có điều, La Chinh bị thanh lọc không có nghĩa là không còn đường lui, hắn còn có thể lựa chọn Thí kiếm phái hoặc Tuyệt Trận kiếm phái. Nhưng Tiểu Nhân và Tiểu Hân theo hầu hắn thì thảm rồi, sau này họ không còn cơ hội ở lại Tâm Lưu kiếm phái nữa mà sẽ trực tiếp bị đuổi xuống núi.

Nếu đổi lại là những nha hoàn khác có lẽ cũng chỉ đành cam chịu, ví như Tiểu Hân căn bản không nghĩ được ra cách gì. Nàng chỉ mở to hai mắt, nói: “Làm thế nào để La công tử buông bỏ chuyện tu luyện… Nếu hắn bố trí kết giới, sợ là chúng ta cũng không vào được…”

“Nghĩ cách là được” Tiểu Nhân nói.

Ngày hôm sau, khi mặt trời lên cao ba sào, trong căn phòng ở tầng trên lầu viện…

Trước mặt La Chinh đặt một khối gỗ vuông, một viên đá vuông và một thanh trường kiếm.

“Vạn vật trong thiên hạ đều có đường vân… Ngươi không thấy được chẳng qua là vì nhìn chưa đủ kỹ. Trên lý thuyết, tu Kiếm Văn Thuật đạt tới mức viên mãn thậm chí có thể giúp tìm ra toàn bộ đường vân của thế giới mẹ. Một kiếm chém ra, phá hủy thế giới mẹ… Chuyện này…”

Những ngày qua, La Chinh nghiên cứu rất sâu về Kiếm Văn Thuật, cũng đã dần thông thuộc. Có điều, mỗi lần lật xem lời viết trong cuối sách Kiếm Văn Thuật vẫn khiến La Chinh vô cùng kinh ngạc. Một kiếm chém tan thế giới mẹ, thật sự quá khoác lác rồi.

“Tản khí tức chân ý ra và nín thở…”

La Chinh tùy ý phóng khí tức chân ý ra, những khí tức không thể nhận ra ấy lẳng lặng lan tỏa xung quanh hắn.

Sau khi khí tức lan tỏa ra một mức độ nào đó, hắn lại dựa theo thủ pháp trong “Kiếm Văn Thuật” để thuyên chuyển những khí tức tán loạn kia hội tụ về khối gỗ vuông phía trước. Một lúc sau, hai mắt hắn bỗng trừng lớn như chuông đồng, nhìn chằm chằm khối gỗ vuông kia.

Thoắt cái, một đường vân chợt xuất hiện bên ngoài khối gỗ vuông.

“Nếu đi thuận theo đường vân này là có thể phá hủy nó?”

La Chinh lấy ra một thanh trường kiếm, chém về phía đường vân bên ngoài khối gỗ vuông.

“Cạch!”

Trong nháy mắt, khối gỗ vuông đã bị chém làm hai nửa.

La Chinh nhìn hai mảnh gỗ, khẽ nhếch môi…

Với thực lực của hắn thì đừng nói là dùng kiếm, cho dù dùng linh hồn công kích cũng có thể dễ dàng cắt khối gỗ vuông kia làm hai nửa.

Kiếm Văn Thuật này cố làm ra vẻ huyền bí… rồi kết quả lại chính là thế này. La Chinh bỗng cảm thấy như thể bị lừa gạt.

Nhưng khi khối gỗ vuông rơi xuống đất không lâu, bên ngoài khối gỗ đã biến thành hai nửa bỗng nhiên xuất hiện vô số đường vân vỡ nát.

“Ken két…”

Cả khối gỗ vuông đột ngột vỡ vụn thành một đống bột, nó đã bị phá hủy hoàn toàn.

Thấy cảnh tượng này, mặt La Chinh đầy vẻ kinh ngạc.

Biến một miếng gỗ thành bụi phấn, La Chinh cũng có thể dễ dàng làm được, nhưng vừa rồi rõ ràng là hắn chỉ chém có một cái.

La Chinh phấn khích bàn đưa mắt nhìn sang khối đá vuông.

Khí tức thả ra, hắn lại nhìn chằm chằm vào khối đá và thấy những đường vân khó nắm bắt trên đó, hơn nữa trong đó còn có ba đường vân cùng tụ vào một chỗ, hình thành một điểm tròn.

Lần này La Chinh dứt khoát ném trường kiếm sang một bên, trực tiếp dùng ngón tay chọt vào điểm tròn ấy.

Hắn dùng lực rất nhẹ, ít nhất bảo đảm không đủ để phá vỡ tảng đá này.

Nhưng ngay khi La Chinh vừa chạm vào điểm tròn kia đã nghe thấy một tiếng “cạch” vang lên, tảng đá vỡ vụn, biến thành một đống bột đá!

“Quả nhiên!”

Tâm trạng La Chinh càng kích động hơn. Hắn khấp khởi nhìn về phía vật phẩm cuối cùng.

Thanh trường kiếm này được mang theo từ Thần vực, mặc dù không bằng Huyền Tôn Đạo Bảo tam lưu nhưng tính chất cũng không tầm thường.

Lần này La Chinh vẫn dùng cách thức tương tự, đưa mắt nhìn nó chăm chú. Hắn có thể loáng thoáng cảm nhận được khí tức lưu chuyển ở phía trên thanh kiếm nhưng lại không cách nào thấy được đường vân.

Kiếm Văn Thuật vốn là một quyển kiếm điển vô thượng khá đặc biệt, lần đầu tiên tiếp xúc cũng khó mà nhanh chóng nắm giữ.

Hắn mở to hai mắt tiếp tục nhìn, đồng thời không ngừng thúc giục khí tức chân ý. Hắn loáng thoáng có thể phân biệt ra được đường vân trong đó, nhưng đường vân lại chập chờn bất định, không thể nào nắm bắt được.

“Dùng mắt thường… quả nhiên khó nắm bắt kiếm văn…”

Đây cũng là nguyên nhân khiến ban đầu La Chinh bỏ qua Kiếm Văn Thuật. Kiếm Văn Thuật quả nhiên ảo diệu vô cùng, nhưng với tu vi ngang nhau thì sợ rằng căn bản không nhìn thấu kiếm văn trên người đối phương, như vậy tương đương với một thần thông vô dụng. Nó chỉ có thể dùng để đối phó vật tầm thường, mà vật tầm thường thì lại không cần dùng đến Kiếm Văn Thuật.

Có điều, lần thứ hai La Chinh chọn Kiếm Văn Thuật là vì hắn đã có chỗ dựa, chính là Tâm Thần Chi Nhãn.

Mắt phải của hắn đột nhiên nheo lại, trong con ngươi tỏa ra một luồng sáng trắng. Thế giới trong mắt hắn đã hóa thành một cảnh tượng khác, ở trong đó bất cứ chi tiết gì cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Vốn là kiếm văn mơ hồ không thấy rõ cũng trở nên cực kỳ rõ!

“Ở giữa thân kiếm…”

La Chinh đưa tay ra, khẽ chém xuống thân thanh trường kiếm kia.

Hắn cũng không dùng bao nhiêu sức mạnh mà thanh trường kiếm đã gãy nát từ bên trong cùng với một tiếng “Cạch” nho nhỏ. Thân kiếm lập tức biến thành một đống bột kim loại, cả chuôi kiếm cũng biến thành một đống gỗ vụn.

“Phù…”

La Chinh có thể tưởng tượng được nếu nhát chém nhẹ nhàng kia chém lên người sống thì sẽ có cảnh tượng gì.

Ngay khi La Chinh chuẩn bị tiếp tục tu luyện cho thành thạo thì kết giới cấm chế hắn bày ra bỗng phát ra một tiếng sấm, vang lên ầm ầm. Một bóng người bị bắn ra ngoài, cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết của một cô gái.

Sắc mặt La Chinh hơi thay đổi, hắn vẫy tay hủy bỏ kết giới, liền thấy được Tiểu Nhân đang nằm dưới đất.

“Không phải ta đã nói không được tự ý xông vào phòng ta hay sao?” La Chinh cau mày nói.

Cũng may tầng kết giới này không mạnh lắm, Tiểu Nhân bị văng ra chỉ bị thương nhẹ.

Nàng trang điểm nhẹ, tận lực kéo thấp váy xuống, để lộ đôi chân thon dài mịn màng, dáng vẻ yếu đuối đáng thương, vậy mà La Chinh cũng không buồn liếc mắt nhìn. Hắn đưa tay nhẹ nhàng bắn ra, một luồng ánh sáng xanh bao phủ quanh người nàng, đạo uẩn của Sinh Mệnh Thần Đạo lập tức chữa lành cho nàng.

La Chinh vừa xoay người đi thì Tiểu Nhân bỗng lên tiếng: “Ta nghĩ La công tử ngày ngày tu luyện có lẽ nên bồi bổ, cho nên đã nấu một nồi canh cho La công tử… Xem ra phải nấu lại rồi”

Nồi canh kia đã bị đổ, lúc này còn đang tỏa hơi nóng thơm nức.

La Chinh nhìn hộp canh, chỉ lắc đầu: “Ta đã tịch cốc nhiều năm, không phiền ngươi phí tâm tư”

“Nhưng mà…”

Tiểu Nhân vừa định nói gì đó thì La Chinh đã quay vào trong phòng, ngón tay khẽ vung lên, kết giới cấm chế lại bao phủ xuống một lần nữa.

Nàng cắn răng, hậm hực lui xuống.

“Tiểu Nhân tỷ, thế nào rồi…” Tiểu Hân thấy Tiểu Nhân như thế thì đã đoán được câu trả lời, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.

“Đúng là kẻ không có tình người, ngặt nỗi chúng ta lại không thể nói toạc ra với hắn…” Tiểu Nhân bĩu môi.

Quy củ của Tâm Lưu kiếm phái là như vậy, những nha hoàn này không thể nói ra bí mật của tháp Tâm Lưu.

“Một khi tháp Tâm Lưu sửa xong, La công tử không qua được thì sợ là sẽ bị đuổi đi ngay. Chúng ta chỉ có thời gian một tháng” Tiểu Hân cũng ủ rũ nói.

“Ta sẽ không bỏ cuộc!” Tiểu Nhân nghiêm túc nói.

Mấy ngày tiếp theo, Tiểu Nhân đã sử dụng hết mọi vốn liếng và bản lĩnh của mình.

Có một ngày, Tiểu Hân tinh thông âm luật lôi đàn tranh ra gảy trên tầng hai lầu viện, La Chinh đành lập một kết giới tĩnh âm, ngăn cách âm thanh.

Ngày hôm sau, nhân lúc La Chinh xuất quan, Tiểu Nhân chủ động xin chỉ giáo về bức tranh mà nàng vẽ, nhờ La Chinh bình luận. Thế nhưng La Chinh lại dùng lý do không tinh thông để quả quyết từ chối.

Rồi một ngày khác…

Trong mắt Tiểu Nhân và Tiểu Hân, La Chinh hoàn toàn là một tên cuồng tu luyện không màng thế sự, căn bản không thích hợp với Tâm Lưu kiếm phái.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận