Bách Luyện Thành Thần

Chương 2423: Lạc Tinh Thủ

Không chỉ Trần Hoàng Dịch Kiếm, tình huống của Hàm Thanh Đế cũng chẳng lạc quan gì. Nhưng trong thời điểm quan trọng ấy, ông ta liên tục dùng Thái Hòa Thần Thương để mở ra đường hầm không gian và tự đặt bản thân trong những đường hầm không gian đó. Chỉ khi ở trong đường hầm không gian, ông ta mới có thể dễ chịu hơn một chútVì thế, thân hình ông ta cứ lóe lên liên tục, lúc thì biến mất lúc thì xuất hiện. Nhìn ông ta chẳng khác nào người bị đuối nước, thỉnh thoảng lại nhô lên mặt nước để hít thở vậy. Ông ta dùng bản năng sinh tồn cuối cùng giãy giụa ở mép vòng xoáy khổng lồ này…

Cô gái kia thấy cách đối phó tạm thời của Hàm Thanh Đế cũng bèn ra lệnh cho bản sao Hàm Thanh Đế tạo ra đường hầm không gian để đưa nàng ta và Trần Hoàng Dịch Kiếm vào trong đó. Họ dịch chuyển đi đi lại lại trong hư không bằng đường hầm không gian, dùng cách này để giành giật được một tia hy vọng.

“Ha ha ha ha… Đừng có giãy chết làm gì, hai các ngươi cũng xuống đây cho lão phu!”

Bây giờ Đông Phương Thuần Quân chỉ còn lại cái đầu mà thôi, từ cổ ông ta trở xuống đã bị luyện hóa thành thủy tinh màu đỏ. Ông ta sử dụng chút sức mạnh cuối cùng, dẫn toàn bộ bát quái xuống. Cuối cùng, Âm Dương Lô Đỉnh này sẽ hoàn toàn đặt trong cơ thể ông ta, tính cả bát quái được tạo thành từ hai khí âm dương và La Chinh, Hoa Thiên Mệnh ở trong bát quái, và cả chính bản thân Đông Phương Thuần Quân nữa, tất cả đều sẽ bị luyện hóa!

“Vô dụng…” Hoa Thiên Mệnh sốt ruột.

La Chinh cau mày nói: “Không, có tác dụng đấy! Chỉ có điều Đông Phương Thuần Quân đang cố giữ sự cân bằng của bát quái, đòn tấn công của chúng ta không đủ mạnh…”

Chỉ cần đòn hợp tác tấn công của hai người vượt qua khả năng duy trì của Đông Phương Thuần Quân thì Âm Dương Lô Đỉnh hoàn toàn có thể phá được!

Hoa Thiên Mệnh gật đầu, trên khuôn mặt đầy khí khái hào hùng hiện lên vẻ dứt khoát, đồng thời cũng có một chút do dự…

Hắn được tạo ra là vì ngày hôm nay. Dọc theo đường đi, hắn luôn quan sát một cách thận trọng, cho đến cuối cùng trong lòng hắn sinh ra một chút ước mơ.

Có lẽ hắn không cần sử dụng tới năng lực kia nhỉ?

Ảo tưởng này luôn quanh quẩn trong lòng hắn ta, cùng tồn tại với ảo tưởng này chính là khuôn mặt dịu dàng của Đông Phương Nghênh Thanh.

Nàng đang ở đảo nổi đợi hắn về. Đã như vậy thì…

Trong mắt hắn càng lúc càng lộ rõ vẻ trấn định, sự do dự cũng lặng lẽ biến mất. Lúc này, trên người Hoa Thiên Mệnh hiện lên một tầng sáng màu vàng kim nhạt, một luồng khí thế uy nghiêm không thể nào xâm phạm toát ra từ thân thể hắn.

“Thiên Mệnh?”

Trong mắt La Chinh lóe lên ánh sáng.

Đông Phương Thuần Quân cảm nhận được khí thế mà Hoa Thiên Mệnh bộc phát ra cũng hơi sững sờ.

Trong vực sâu Ma Vực, Hoa Thiên Mệnh từng thi triển thủ đoạn này mấy lần, khiến đám tiểu ác ma kia thậm chí còn chẳng thể nào ra tay với hắn…

Đông Phương Thuần Quân từng quan sát được năng lực ấy, tuy trong lòng ông ta cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không truy hỏi đến cùng mà chỉ cho rằng đó là một loại thủ đoạn công kích linh hồn nào đó mà thôi. Tuy nhiên, hiện giờ khí thế của Hoa Thiên Mệnh đột nhiên tăng lên, luồng khí thế cực kỳ trang nghiêm ấy cuối cùng cũng khiến Đông Phương Thuần Quân coi trọng!

“Đây là thủ đoạn gì!” Đông Phương Thuần Quân vừa sợ vừa giận.

Giống như La Chinh suy đoán, vì La Chinh và Hoa Thiên Mệnh phá hỏng sự cân bằng mà ông ta phải dồn hết sức lực cuối cùng để duy trì thế cân bằng ấy. Bây giờ dường như Hoa Thiên Mệnh đang thi triển ra thủ đoạn cực mạnh nào đó, nó rất có thể sẽ là cây rơm cuối cùng đè chết lạc đà!

“Phương pháp để giết chết ngươi!”

Sắc mặt của Hoa Thiên Mệnh rất bình tĩnh, trên mặt hắn lộ rõ vẻ trang nghiêm, hào quang trên người càng lúc càng sáng hơn.

“Vù…”

Những ánh hào quang kia như nước, bay về phía Đằng Xà kiếm!

La Chinh nhìn chăm chú vào Hoa Thiên Mệnh, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.

Ánh sáng quanh người Hoa Thiên Mệnh dần dần biến mất, bắt đầu từ hai chân của hắn. Thế nhưng sau khi ánh sáng ấy tắt đi thì hai chân hắn cũng biến thành đá.

“Vù…”

Sau đó là bắp chân, đầu gối rồi dần dần tới nửa thân dưới của hắn đều biến thành đá xám.

Trong khi đó, vầng sáng trên Đằng Xà kiếm của Hoa Thiên Mệnh càng lúc càng sáng hơn, sức mạnh của đòn tấn công sắp được đánh ra cũng cực kỳ đáng sợ!

“Đáng chết! Thiên Kiếm, dừng tay! Ta không xử bạc với ngươi, ngươi lại hủy hoại ta!” Đông Phương Thuần Quân gầm lên.

Ông ta vừa gào thét vừa sử dụng khí âm bào mòn Hoa Thiên Mệnh, định cuốn hắn đi. Nhưng thời khắc này, Hoa Thiên Mệnh lại đứng vững như bàn thạch, không nhúc nhích tí nào!

“Vù…”

Vầng sáng trên người Hoa Thiên Mệnh đã biến mất hơn một nửa, hai phần ba thân thể của hắn cũng biến thành đá.

“Đến lúc rồi…” Hoa Thiên Mệnh cười với La Chinh.

Nụ cười này vẫn vô cùng tươi tắn, nhưng trong sự vui vẻ ấy lại ẩn chứa một chút tiếc nuối vì vận mệnh đã tới cuối đường.

Thật ra Hoa Thiên Mệnh rất không cam tâm, tự hỏi vì sao người được chọn lại là ta mà không phải là ngươi?

Vận mệnh của hắn đã được quyết định từ khi còn trong vũ trụ rồi, hắn không còn sự lựa chọn nào khác…

Hoa Thiên Mệnh và La Chinh liên kết với nhau thông qua hai cô bé kia, vì thế La Chinh cảm nhận rõ được tâm trạng của đối phương. Hắn khẽ nhướng mày, lúc này mới hiểu được Hoa Thiên Mệnh định làm gì!

Tuy hắn không biết Hoa Thiên Mệnh muốn thi triển cái gì, nhưng sau khi nhát kiếm này chém ra, e rằng đối phương sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được nữa…

Thấy Hoa Thiên Mệnh nhấc Đằng Xà kiếm lên, La Chinh đột nhiên vươn tay ra, giữ tay của hắn lại.

“Không còn thời gian đâu, vì sao lại ngăn ta?” Hoa Thiên Mệnh thản nhiên nói.

Đông Phương Thuần Quân ở dưới thấy động tác của La Chinh, trong mắt ông ta lại dấy lên một tia hy vọng: “Ha ha ha, ngăn hắn ta lại đi, đừng cho hắn ta chém nhát kiếm này. E rằng hắn ta đã tự thiêu đốt sinh mệnh mình để tạo ra nhát kiếm này, sau khi chém nhát này thì hắn ta cũng sẽ chết!”

La Chinh nhìn xuống Đông Phương Thuần Quân ở dưới, cười khẩy và nói: “Đối phó với người không cần tới nhát kiếm này!”

Trên mặt Hoa Thiên Mệnh lộ ra vẻ ngạc nhiên, hắn không biết vì cớ gì mà La Chinh lại nói ra lời ấy.

Ngay lúc này, La Chinh đột nhiên giơ tay lên, một sức mạnh khó diễn tả thành lời chảy xuôi trong tay hắn. Chẳng mấy chốc nó đã hóa thành một ánh hào quang lóng lánh màu ngọc bích.

Vầng hào quang này hội tụ lại, nhanh chóng ngưng kết thành một tinh thể hình vuông màu ngọc bích!

“Đây… đây là cái gì!? Vì sao trên đời này lại có sức mạnh như thế tồn tại!?”

Đông Phương Thuần Quân quan sát khối tinh thể kia, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Nhờ tu luyện chân ý Âm Dương Hỗn Độn hoàn chỉnh nên ông ta vốn đã là sự tồn tại cực hiếm trong Thần vực rồi. Ngoài những Hiên Viên Vệ kia ra, ông ta nào để ai trong mắt? Ngay cả Hàm Thanh Đế cũng chẳng là gì, cũng chỉ là kẻ khoe khoang nhờ Thái Hòa Thần Thương mà thôi…

Nhưng hai tên nhãi trước mắt này, chúng chẳng qua cũng chỉ là chân thần đại viên mãn, thế mà đều sở hữu loại thần thông mà ông ta không thể nào tưởng tượng được. Hoa Thiên Mệnh hóa ra vầng sáng màu vàng kim không tên như thế kia thì cũng thôi đi, nhưng khối tinh thể hình vuông mà La Chinh tạo ra lại tản mát ra một cỗ huyền ảo khó diễn tả thành lời!

“Đây là sức mạnh mà ngươi không thể nào hiểu được. Nó đại biểu cho… toàn bộ chân lý trong hỗn độn…” La Chinh lạnh lùng nói.

Chân Lý Phương Tinh trong tay hắn bắt đầu tăng tốc chuyển động, tạo ra một vòng xoáy màu xanh lục trên đỉnh đầu của hắn.

Trong vòng xoáy này hình thành một ngôi sao đặc biệt, tuy nhỏ đến mức có thể bỏ gọn vào trong túi nhưng lại mang đến cảm giác như trong khắp Thần vực này chẳng có thứ gì có thể chống lại nó!

Nếu mang toàn bộ uy thế bên trong Âm Dương Lô Đỉnh ra so sánh với ngôi sao này thì chẳng khác nào đom đóm đua phát sáng với mặt trăng, mặt trời!

Cô gái, Trần Hoàng Dịch Kiếm và Hàm Thanh Đế đang khốn khổ giãy giụa ở biên giới vòng xoáy thấy cảnh này, trên mặt mỗi người lại có biểu cảm khác nhau. Hàm Thanh Đế là kiêng kị, cô gái kia thì thấy kỳ lạ còn Trần Hoàng Dịch Kiếm thì là vui mừng…

Tuy nhiên, trong mắt bọn họ đều hiện lên vẻ kinh ngạc, chẳng ai nghĩ rằng La Chinh còn có chiêu này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận