Bách Luyện Thành Thần

Chương 2957: Đuổi đánh

Ởthế giới mẹ, tộc Hải Long không được tính là thế lực siêu cấp, tài nguyên không thể so sánh với thế lực siêu cấp như Thái Nhất Thiên Cung. Nhưng tộc Hải Long có thân thể mạnh mẽ dị thường, đặc biệt vảy rồng quanh thân còn là một món chí bảo thiên nhiên ban tặngLần này ba người vô cùng may mắn, số thứ tự được phân phát không ngoài phạm vi một trăm. Mặc dù vừa vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới đã gặp phải gió lớn, nhưng ba người họ vẫn nhanh chóng tụ tập lại.

Hai người tộc Hải Long khác lộ ra vẻ mặt đầy ý xấu. Một con Hồn Nguyên Chi Linh rất quý, nhưng nếu thằng nhóc Nhân tộc này đã có chỗ dựa lớn thì trên người chắc phải có rất nhiều thứ tốt.

“Ý của ngươi là không muốn thả con Hồn Nguyên Chi Linh kia xuống?” La Chinh khẽ híp mắt lại.

Tên tộc Hải Long kia nhét Hồn Nguyên Chi Linh vào nhẫn tu di, sau đó đưa mắt ra hiệu cho hai tên tộc Hải Long đằng sau.

Thân hình hai gã tộc Hải Long nhoáng lên, vọt tới bên cạnh và sau lưng La Chinh, bày ra thế ba mặt bao vây.

Ngay sau đó, tên cầm đầu cười gằn: “Lúc ở bên ngoài, ta thấy ngươi có địa vị rất lớn, không ngờ lại ngu xuẩn như vậy. Đúng ra ngươi nên chạy trốn ngay khi vừa thấy chúng ta, giờ thì hết cơ hội rồi… Vanh Nhị, Vanh Tam, ra tay!”

Trong mắt gã tộc Hải Long tên Vanh Đại này, ngay khi La Chinh vừa trông thấy ba người bọn họ thì nên lập tức chạy trốn để bảo vệ tính mạng, đó mới là cách làm thông minh nhất. Còn hắn nán lại đây tranh chấp Hồn Nguyên Chi Linh thì chỉ có một kết quả duy nhất, là bị ba huynh đệ bọn họ hợp sức vây giết.

Cánh tay thô to của Vanh Nhị, Vanh Tam lật lại, trong tay đã xuất hiện một thanh trường đao lấp lánh ánh bạc. Sức mạnh Bỉ Ngạn cuồn cuộn chảy dọc toàn thân họ, chuyển vào lớp vảy khiến từng vầng sáng xanh lam trong suốt tỏa ra. Đây là dấu hiệu cho thấy người tộc Hải Long đang hưng phấn.

“Không chạy trốn… là bị ngu à?”

La Chinh nở một nụ cười thản nhiên.

Có rất nhiều sinh linh đi vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới, gần như toàn bộ các đại tộc và thế lực siêu cấp đều tới. Song, trong số đó chỉ có khoảng bảy, tám người đáng để La Chinh cảnh giác, mà ba tên tộc Hải Long này đương nhiên không nằm trong nhóm đó.

“Chém nát hắn!”

“Hải Long Trảm!”

Ánh đao như tuyết cắt qua sương mù, sức mạnh tám trăm thần quân lực gần như có thể chém vỡ trời đất.

Cả Vanh Nhị lẫn Vanh Tam đều rất có tự tin đối với bản thân.

Có lẽ tộc Hải Long bọn họ thực lực yếu kém, tín vật Bỉ Ngạn lấy được chưa tính là hàng đầu, trong tộc bọn họ ngay cả tín vật Bỉ Ngạn thượng thượng phẩm cũng rất hiếm. Thế nhưng thế giới này rất công bằng, bọn họ có thân thể hùng mạnh bù đắp thiếu sót này.

Ngay khi hai cây trường đao bổ tới trước mặt, La Chinh đột nhiên giơ hai tay lên.

“Hả?”

Ánh mắt Vanh Đại đứng ở đó không xa chợt hiện vẻ vui mừng.

Hắn dám dùng hai tay đỡ lưỡi đao?

Trong mắt tộc Hải Long, thân thể loài người vẫn luôn cực kỳ yếu ớt, trừ phi trải qua Hồn Nguyên Tái Tạo, bằng không giữa nhiều đại tộc như vậy, Nhân tộc căn bản không đáng nhắc tới.

Thằng nhóc này còn ngu xuẩn hơn suy nghĩ của gã…

Hai lưỡi đao này chém xuống đủ để bổ dọc theo cánh tay của hắn, chém nát bụng hắn!

Suy nghĩ của Vanh Nhị và Vanh Tam cũng giống như Vanh Đại.

Bọn họ còn lo lắng La Chinh sẽ lấy ra tín vật Bỉ Ngạn kỳ quái nào đó, như vậy thì khó đối phó hơn. Nào ngờ được hắn lại dùng tay không liều mạng với họ!

“Rắc rắc!”

Kèm theo hai âm thanh giòn giã, hai thanh trường đao đã bị chặn đứng bởi hai tay La Chinh.

Hai tay hắn bỗng chốc hóa thành một màu đen nhánh, kẹp chặt hai thanh đao ngay giữa kẽ tay tựa như hai cái kìm kiên cố.

Vanh Nhị Vanh Tam sững người, bọn họ nghĩ không ra còn có thứ gì có thể ngăn chặn đao của bọn họ, còn Vanh Đại đứng một bên quan sát đã sắp rớt cả tròng mắt ra ngoài.

Nếu là cường giả Hồn Nguyên cảnh dùng tay tiếp được hai thanh trường đao này thì Vanh Đại còn có thể tin, nhưng rõ ràng thằng nhóc này cũng tới đây để tiến hành Hồn Nguyên Tái Tạo giống như bọn họ, vậy hắn dựa vào đâu?

Ngay khi Vanh Nhị Vanh Tam còn chưa phản ứng kịp, Lực Thần Đồ Đằng của La Chinh đã đột nhiên bộc phát ra hơn một nghìn thần quân lực.

Hai cánh tay hắn động nhiên xoắn lại, sinh ra hai luồng lực kéo mạnh mẽ.

“Rắc rắc!”

Hai tiếng vang lanh lảnh truyền tới, trường đao bị La Chinh bẻ gãy, sau đó hắn cầm lấy lưỡi đao gãy bước lên một bước và vung lên.

“Vù! Vù!”

Lưỡi đao gãy chém ra hai ánh đao màu xanh nhạt giữa không trung, ánh đao sắc bén lướt qua cổ hai tên tộc Hải Long trong khi bọn họ vẫn còn đứng ngơ ngác bất động tại chỗ, chẳng mấy chốc đầu của bọn họ đã lăn xuống khỏi cổ.

“Sương mù quá vướng bận, tốc độ giảm đi rất nhiều…”

La Chinh vừa thầm nghĩ trong lòng vừa ném hai mảnh đao xuống đất, sau đó ngoảnh đầu nhìn chằm chằm Vanh Đại bằng ánh mắt thờ ơ. Hắn nói với giọng trầm tĩnh: “Ta không phải người thích giết chóc, nếu ngươi chịu giao Hồn Nguyên Chi Linh cho ta ngay từ đầu thì còn có thể bình yên vô sự. Đáng tiếc các ngươi vừa mù mắt vừa tham lam, đây là các ngươi gieo gió gặt bão”

Dứt lời, sức mạnh dưới chân La Chinh đột nhiên bùng phát.

Mặc dù sương đen ngăn cản bước tiến của hắn, nhưng tốc độ chạy của hắn vẫn không hề chậm.

Trong lòng Vanh Đại cực kỳ hối hận…

Tộc Hải Long tới rất sớm nên đã chứng kiến hết mọi chuyện xảy ra ở trước cửa Hồn Nguyên Đại Thế Giới.

Thằng nhóc này là đối tượng mà tồn tại như Phục Hy quan tâm, thậm chí thanh niên Nhân tộc mặc áo đen giống như yêu nghiệt kia cũng sinh ra trong thế giới của hắn, sao hắn có thể sợ hãi ba kẻ thuộc tộc Hải Long như họ?

Giờ có hối hận cũng không kịp nữa…

Vanh Đại quay đầu bỏ chạy mà không chút do dự.

Trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới, cứ cách một khoảng thời gian sẽ nổi lên một cơn lốc. Sự mạnh mẽ của cơn lốc này vượt xa khả năng chống cự của cấp độ tu vi như bọn họ, chỉ chờ cơn lốc nổi lên, quỷ mới biết sẽ bay tới đâu, ngay cả thằng nhóc Nhân tộc này cũng không thể tránh được.

Tuy ở trong sương mù, tốc độ của hai người đều không nhanh cho lắm, nhưng rõ ràng là La Chinh nhanh hơn Vanh Đại.

Chỉ mấy hơi thở, khoảng cách giữa La Chinh và Vanh Đại chỉ còn có vài mét. Hắn tung người lên, tung một nắm đấm giáng xuống sau lưng Vanh Đại.

“Long Lân Hộ Thể!”

Huyết mạch Hải Long trong cơ thể Vanh Đại được kích hoạt, quanh mép vảy rồng hiện lên hoa văn hình tổ ong, tất cả vảy rồng bỗng chốc trở nên cực kỳ kiên cố.

“Bịch!”

Nắm đấm nện vào lưng Vanh Đại, chỉ phát ra một âm thanh trầm thấp.

Vanh Đại lảo đảo vài bước, mượn sức mạnh nắm đấm của La Chinh tiếp tục chạy như điên.

“Thân thể đám dị tộc này quả nhiên loài người không thể so sánh được, nếu là người bình thường trúng phải đòn này, có lẽ không chết cũng trọng thương…”

La Chinh thì cảm thán, trong khi đó trong lòng Vanh Đại lại không ngừng kêu khổ.

Dư âm cú đấm của La Chinh còn quanh quẩn trong cơ thể gã, suýt nữa khiến nội tạng trào cả ra. Nếu trúng thêm hai đòn nữa, gã chắc chắn sẽ chết!

Thấy La Chinh lại tới gần, Vanh Đại cắn răng một cái, tháo nhẫn tu di trong tay ra và ném về phía ngược lại.

Mặc dù sương mù rất đậm, lực cản trùng trùng, nhưng nhẫn tu di vẫn bị Vanh Đại ném ra hơn trăm mét.

Hồn Nguyên Chi Linh đã bị đưa vào trong nhẫn Tu Di, La Chinh thoáng do dự một chút rồi chọn bỏ qua cho tên tộc Hải Long này, đi về phía nhẫn tu di.
Bạn cần đăng nhập để bình luận