Bách Luyện Thành Thần

Chương 3534: Học xong là áp dụng ngay

Khủng Hống thân là bá chủ một phương trong Thái Thanh Thiên, chỉ xét về cơ thể thuần túy thì thực lực cũng không thể xem thường, nhất là sức mạnh cơ thể, dù có đối mặt với vài kẻ hơi yếu trong tộc Hà Mông thì nó cũng không kém hơn là bao. Vậy mà chỉ vừa đối mặt với La Chinh, Khủng Hống thậm chí còn chưa kịp phản kháng đã chết trên cây Sí PhongTất cả mọi người ở đây đều bất ngờ, mấy tên dị tộc đi theo Khủng Hống ai nấy đều há to miệng nhìn mớ máu thịt be bét dính trên cây Sí Phong kia. Khủng Hống mạnh đến mức có thể chống lại tộc nhân Hà Mông cứ thế mà chết sao?

Lúc đám dị tộc này nhìn sang La Chinh lần nữa, nỗi hoảng sợ trong mắt lại càng đậm thêm.

La Chinh quay đầu nhìn Thắng Thiên Thử Vương, Phục Hy cùng Nữ Oa, ba người bọn họ còn đang bị ba tên dị tộc bắt giữ. Ba tên dị tộc này còn đang chìm trong rung động dữ dội chưa kịp lấy lại tinh thần. Khi phát hiện La Chinh nhìn về phía mình, chúng run lên như bị điện giật, sau đó lập tức quay người nhảy vào trong sông Thần.

“Bõm, bõm…”

Cùng với tiếng của vật nặng rơi xuống nước, đám dị tộc kia vội vàng bơi thuận theo hướng hạ du của sông Thần, nhanh chóng bỏ chạy.

Trên khoảnh đất trống trong rừng còn lại vài sinh linh Bỉ Ngạn khác, bọn họ đa số đều là phái trung lập, cũng có ít ỏi vài kẻ là có quan hệ chặt chẽ với tộc Vô Không.

Bây giờ La Chinh và văn minh Nguyên Linh đang xung đột với nhau, mấy sinh linh Bỉ Ngạn này không dính líu gì vào nên cũng vui vẻ xem kịch hay.

“Thật thú vị…”

“Thực lực của người này đủ để khiêu chiến tộc nhân Hà Mông không?”

“Hừ, đối phó với tộc nhân Hà Mông bình thường thì chắc được, nhưng nếu vị kia mà ra tay, tên nhãi này sẽ bị đạp bẹp dúm thành thịt nát ngay. Các vị đừng mơ mộng hão huyền!”

Các sinh linh Bỉ Ngạn bàn luận xôn xao.

Bọn họ kiếm sống trong sông Thần, nơi nơi đều bị tộc nhân Hà Mông đè ép. Nhịn nhục suốt bao năm qua mà họ chẳng làm được gì tộc nhân Hà Mông, trong lòng họ uất ức cỡ nào là điều rất dễ nghĩ ra. Bây giờ La Chinh thể hiện sức mạnh của mình ra khiến một vài sinh linh Bỉ Ngạn thấy được một tia hy vọng, nhưng khi có người đề cập đến “vị kia” thì ánh hy vọng trong mắt đông đảo sinh linh Bỉ Ngạn nơi đây nhanh chóng tiêu tan đi mất.

“Vị kia” của tộc Hà Mông quá mạnh, không ai có thể là đối thủ của gã, ít nhất trong Thái Thanh Thiên này là không có…

Lòng bàn tay Nữ Oa lóe ra vầng sáng màu xanh nhạt, ánh sáng đi đến đâu là những chữ viết đẫm máu trên bề mặt cơ thể lập tức được chữa trị.

Đối với những tồn tại cỡ như Nữ Oa và Phục Hy thì chút vết thương da thịt này đơn giản như một bữa ăn sáng.

Ba người chữa thương xong, La Chinh bèn đề nghị: “Chúng ta cứ đi thẳng xuống hạ du đi, mấy tên kia không dám ngăn cản nữa đâu”

Lúc đến đây, Khủng Hống còn để lại vài tên dị tộc trông coi, chúng chắc chắn không thể là đối thủ của La Chinh được. Với thực lực của La Chinh hiện giờ đương nhiên không cần phải lén lút, cứ giết thẳng qua đó là được.

Nhưng lúc La Chinh đang chuẩn bị hành động thì ba tộc nhân Hà Mông đang đứng một bên xem trò vui bỗng đứng dậy. Lạc Mông cầm đầu cản lại đường đi của La Chinh.

Mặc dù La Chinh với hình thể to lớn mang đến cho Lạc Mông áp lực rất lớn, nhưng Lạc Mông lại không hề e ngại chút nào.

Nơi này là địa bàn của tộc Hà Mông, bất cứ kẻ nào cũng đều phải dựa vào tộc Hà Mông của gã mà sống, mặc dù kẻ trước mắt gã có thể giải quyết Khủng Hống một cách dễ dàng, nhưng vẫn không thể lọt vào mắt tộc nhân Hà Mông được.

“Có ý gì?” La Chinh nhìn xuống Lạc Mông.

“Các hạ giết người trên địa bàn của bọn ta xong rồi còn định nghênh ngang rời đi?” Lạc Mông hỏi.

“Ta chưa giết tộc nhân Hà Mông của ngươi” La Chinh khẽ híp mắt lại: “Huống chi nơi này cũng không phải địa bàn của các ngươi”

Các dị tộc trên khoảnh đất trống trong rừng nghe câu này thì kinh ngạc không thôi, đồng thời trong lòng còn thấy rất thoải mái. Bản thân rừng Sí Phong được xem là một nơi ẩn núp trong Tam Thanh Thiên, tộc Hà Mông lại dựa vào ưu thế và thiên phú của chủng tộc mình để chiếm lấy chỗ này. Trong lòng các dị tộc vô cùng không phục, thế nhưng ngoài mặt lại không dám phản kháng.

Lời này của La Chinh đã chạm đến điểm cấm kỵ của tộc nhân Hà Mông, trên mặt ba vị tộc nhân Hà Mông lập tức bao phủ một lớp sương lạnh. Nhất là Lạc Mông, trong mắt gã đã hiện ra sát ý nồng nặc.

Nếu là sinh linh Bỉ Ngạn bình thường, Lạc Mông đã nhấn đối phương ra đất và chà thành từng mảnh vụn rồi.

Nhưng ban nãy La Chinh mới đánh giết Khủng Hống, thể hiện thực lực quá kinh khủng của mình khiến cho Lạc Mông sinh lòng kiêng kỵ. Thế nên gã chỉ nở nụ cười âm trầm và nói: “Ngươi nhất định sẽ hối hận!”

Sao La Chinh nghe lọt tai lời uy hiếp của Lạc Mông được?

Hắn trực tiếp bước ra một bước, đụng vào thân thể chắc nịch dày nặng của Lạc Mông rồi mang theo Nữ Oa, Phục Hy cùng Thắng Thiên Thử Vương nghênh ngang rời đi.

Nữ Oa và Phục Hy thì chẳng sao cả, bọn họ hiếm khi đi vào rừng Sí Phong. Nhưng còn Thắng Thiên Thử Vương thì trường kỳ ở trong rừng Sí Phong, để có thể xây dựng quan hệ với rất nhiều sinh linh Bỉ Ngạn, nó vẫn luôn phải sống trong uất ức. Bây giờ đi đằng sau La Chinh, mặc dù có hơi cáo mượn oai hùm thật, nhưng nó chưa bao giờ cảm thấy nở mày nở mặt như lúc này.

Ở hạ du sông Thần, dòng nước nơi đây càng chảy xiết hơn, thỉnh thoảng còn có vòng xoáy khổng lồ xuất hiện sau đó nhanh chóng biến mất.

Lúc La Chinh chạy tới đây thì các sinh linh mà Khủng Hống bố trí ở lại đây canh giữ đã bỏ trốn không còn thấy bóng dáng.

“Đông Hoàng và lão Anh ở ngay trong dòng sông ngầm dưới đáy” Thắng Thiên Thử Vương nói: “Vùng này của sông Thần rất nguy hiểm, những dòng sông ngầm này rắc rối phức tạp, bên trong còn có một số hung vật không biết tên không biết tuổi, vô cùng hung hiểm, người thường không ai dám chui vào”

Đông Hoàng bị ép phải vào đó, mà tình hình của lão Anh cũng không sai khác là bao. Nhưng dường như hai người đã thăm dò quy luật của sông ngầm rồi, họ chui trong đó lâu như vậy mà cũng không gặp bất trắc gì.

“Sông ngầm này phức tạp như vậy, muốn tìm được Đông Hoàng sợ là khó mà như ý mình được. Không biết Đông Hoàng có thể tự mình ra hay không?” Nữ Oa đứng cạnh hỏi.

“Chắc là được, trước đây không lâu Đông Hoàng từng nổi lên mặt nước định chạy trốn, chẳng qua đám dị tộc canh giữ bên bờ không cho ông cơ hội thôi” Thắng Thiên Thử Vương hơi ngập ngừng rồi nói tiếp: “Bây giờ dị tộc đã tự trốn đi, Đông Hoàng mà biết tình hình trên bờ thì chắc sẽ tự chui ra, vấn đề là làm sao thông báo cho ông biết…”

Nghe Thắng Thiên Thử Vương nói vậy, hai mắt Phục Hy, Nữ Oa cùng La Chinh đều sáng lên. Nữ Oa lập tức cười một tiếng rồi nói: “Vậy cũng chỉ đành khiến Đông Hoàng và lão Anh chịu thiệt một chút”

Sau khi nước Tị Hồn trên người ba người mất đi tác dụng, bọn họ lại cùng rời khỏi Bỉ Ngạn và chạy đến nơi Đông Hoàng cùng lão Anh đang nằm.

Thân thể của lão Anh cùng Đông Hoàng vẫn trong trạng thái hoàn hảo, khí tức cũng chưa hề suy yếu, có nghĩa là trong Bỉ Ngạn họ không bị thương gì.

Sau khi mang thân thể của hai người ra khỏi thủy tinh màu đỏ, Nữ Oa vươn hai ngón tay ra bóp nhẹ, Oa Ảnh lập tức hóa thành một cây châm năng lượng nhỏ và mảnh, sau đó Nữ Oa lại cầm lấy cánh tay của lão Anh cùng Đông Hoàng, thận trọng viết chữ ở trên đó.

Dưới dáy sông Thần có rất nhiều hang động to nhỏ phân bố đều khắp, các hang động nối liền với nhau hình thành một cụm dòng sông ngầm rắc rối phức tạp.

Trong một sông ngầm trong số đó, có một hang động chỉ đủ cho một người chui qua, mà ở ngay giữa hang động là Đông Hoàng cùng lão Anh. Họ đang ngồi xếp bằng, cơ thể hoàn toàn ngâm trong làn nước màu lục của nước Tị Hồn.

Đông Hoàng vốn đang nhắm mắt tĩnh tọa đột nhiên cảm thấy cánh tay mình truyền đến cảm giác hơi nhói. Ông vội vàng mở to mắt, lập tức trông thấy trên cánh tay mình xuất hiện một chữ viết tinh tế, mà nét chữ này còn đang tiếp tục!

Có người đang khắc chữ trên cơ thể mình ư? Người mà Đông Hoàng nghĩ tới đầu tiên chính là Diễm Phi.

(Hết tập 198)
Bạn cần đăng nhập để bình luận