Bách Luyện Thành Thần

Chương 3595: Lưỡi câu

Con đường trong hoang nguyên Bất Quy này cũng không thẳng tắp mà quanh co khúc khuỷu đến tận nơi cuối tầm mắtSau khi Quỷ Quyệt khống chế thân thể La Chinh thì bước chân đi, tốc độ không tính là nhanh.

Mọi người duy trì khoảng cách mấy chục trượng với La Chinh, nhắm mắt theo đuôi đi theo sau.

Đoàn người vẫn luôn đi về phía trước, đi từ lúc trời sáng tới khi trời tối, lại từ khi trời tối đến lúc trời sáng, La Chinh vẫn vững bước đi về phía trước, chưa từng có vẻ định dừng lại.

“Đi được bao xa rồi?” Nữ Oa hỏi.

Sau khi tiến vào cánh đồng hoang vu này, Phục Hy vẫn luôn đếm bước chân, Nữ Oa vừa hỏi, hắn ta lập tức trả lời: “Khoảng chừng hơn bốn trăm dặm”

Mấy chục canh giờ đi được hơn mấy trăm dặm đường, đối với mọi người ở đây mà nói thì đấy chính là tốc độ chậm như sên bò.

“Vậy chúng ta coi như đã rời khỏi Thượng Thanh Thiên hơn bốn trăm dặm” Huyết Lang thở dài.

Trong cánh đồng hoang vu này trước sau trái phải đều không có bất kỳ cảnh vật gì, cho dù đi bao xa vẫn là vùng đất giống nhau như đúc.

Mặc dù bọn họ rõ ràng có thể trở về theo đường cũ bất cứ lúc nào, nhưng sâu trong nội tâm vẫn hơi hoảng loạn.

“Rời khỏi Thượng Thanh Thiên?” Thủ lĩnh đám người áo đen nghe vậy, phụ họa gật đầu: “Cách nói này đúng là không sai”

Mặc dù Thượng Thanh Thiên không nhỏ, nhưng phạm vi cũng có hạn. Hoang nguyên Bất Quy vây quanh Thượng Thanh Thiên hiển nhiên không thuộc về phạm vi Thượng Thanh Thiên.

“Tiếp tục đi như vậy không biết sẽ tới chỗ nào, chít” Thắng Thiên Thử Vương nói.

“Không thể nào cứ luôn đi như vậy mãi được” Đông Hoàng nhún vai nở nụ cười lạc quan.

Lúc đang nói đến đó Nữ Oa bỗng nhiên chỉ phía trước, nói: “Mọi người nhìn hai bên kìa”

Tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở phía trước, nhưng trong lúc vô tình Nữ Oa thấy hai bên có một đường thẳng màu đen.

“Đó là thứ gì?” Trong mắt Huyết Lang lộ vẻ ngạc nhiên.

Đi quá lâu trong cánh đồng hoang vu này, thấy bất kỳ thứ gì cũng đều cảm thấy vô cùng hiếm lạ.

“Không thấy rõ”

“Cách quá xa…”

“Không thể phân biệt được”

Mọi người đều dõi mắt trông về phía xa, thế nhưng đường kẻ màu đen kia cách quá xa, căn bản không thể nào phân biệt được. Xa như vậy nhìn sang, dường như giống một con rắn đen nhỏ dài nằm trên đất.

“Là sông” Dực Vương sau lưng mọi người bỗng nhiên nói.

“Dực Vương có thể thấy rõ? Chít!” Thắng Thiên Thử Vương hỏi.

“Thị lực tốt thật” Huyết Lang gật đầu.

Bọn họ đều cho rằng thị lực của Dực Vương vượt xa mọi người, ai ngờ Dực Vương lắc đầu nói: “La Chinh nói cho ta biết”

La Chinh thông qua Văn Minh Chi Khí trong cơ thể vẫn duy trì liên lạc với Dực Vương, mà La Chinh cũng có thể thông qua đôi mắt mình thấy được mọi thứ, bây giờ thị lực của hắn vượt xa đám người phía sau.

“Một con sông trong hoang nguyên? Tại sao lại có một con sông?” Nữ Oa lộ vẻ hoài nghi.

“La Chinh nói đó là sông Thần” Dực Vương tiếp tục chuyển lời.

Mọi người nghe thấy lời giải thích này, vẻ mặt hơi thay đổi. Huyết Lang lại rơi vào trầm tư.

Sông Thần bắt nguồn từ bên trong Ngọc Thanh Thiên, một đường chảy tới Thượng Thanh Thiên, Thái Thanh Thiên. Dọc theo sông Thần đi thẳng lên thượng du, theo lý thuyết nhất định có thể trở về Ngọc Thanh Thiên.

Nhưng lý thuyết là lý thuyết, chưa từng có người nào thành công.

“Sông Thần chảy từ thượng du xuống Thái Thanh Thiên, rồi đến đồng bằng trung tâm Thái Thanh Thiên, vùng đồng bằng kia chắc là nối liền với hoang nguyên này” Huyết Lang bỗng nhiên đưa ra kết luận.

“Nói cách khác, thật ra vùng trung tâm vô biên vô tận của Thái Thanh Thiên kia nối liền với rìa của Thượng Thanh Thiên” Nữ Oa cũng nghĩ đến điều này.

Phục Hy cười ha hả: “Người thiết lập Tam Thanh Thiên thú vị thật”

Mọi người vừa đi vừa thảo luận, phát hiện ra đường sông Thần từ nơi xa xôi đổ về, càng lúc càng đến gần, đương nhiên mọi người cũng thấy rõ ràng hơn.

“Rào rào, rào rào…”

Trong sông Thần vang lên một tiếng sóng, sau đó có một thứ màu vàng lấp lánh lướt qua dòng sông.

“Là Kim Giảo” Thắng Thiên Thử Vương nói.

Lúc những Kim Giảo kia xuất hiện, chúng có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ trong dòng sông không chừa lại gì.

“Nếu có thể tiến vào sông Thần từ đây, không biết có thể mò được bao nhiêu thứ tốt” Trong mắt Đông Hoàng cũng lóe lên vẻ ham muốn.

Ông hoạt động trường kỳ trong dòng sông Thần này, sự cạnh tranh ở sông Thần trong rừng Sí Phong vô cùng quyết liệt, nơi này không có ai tranh đoạt đồ trong sông Thần, ai tới trước được trước.

“Ta thấy hay là người bỏ suy nghĩ đó đi, ra khỏi con đường này chúng ta hơn phân nửa sẽ biến thành người chết” Lão Anh ở bên cạnh cười quái dị.

Đông Hoàng nhún vai: “Có lẽ con đường này sẽ giao nhau với sông Thần”

Ông lấy được không ít thứ tốt từ sông Thần, đã giúp đỡ rất nhiều Thánh Hồn cảnh của Thái Nhất Thiên Cung, ông thật sự hy vọng có thể vào sông Thần mò lấy một ít tín vật Bỉ Ngạn hiếm có.

Mà giống như lời Đông Hoàng nói, sông Thần cách con đường dưới chân bọn họ càng ngày càng gần.

Dòng sông và con đường cách nhau chưa đầy ba trượng, lúc trong lòng Đông Hoàng tràn đầy mong đợi, mặt đất phía trước mặt bỗng nhiên nhô ra một cái ụ.

Hai tảng đồng thau mọc ra từ trong lòng đất, chặn ngang lối vào một cái hang. Chất liệu của khối đồng thau này giống y như những núi đồng trên Ức Vạn Tháp Sơn kia, hiển nhiên lối đi mà Quỷ Quyệt mở ra chính là hang động này.

“Chẳng lẽ những cơ quan dưới chân Ức Vạn Tháp Sơn lại trải dài đến tận đây?” Thắng Thiên Thử Vương nói ra nghi ngờ.

“Nhất định không phải” Huyết Lang lắc đầu phản bác: “Nếu là như vậy, chỉ cần đi dọc theo cơ quan dưới lòng đất chẳng phải sẽ rất dễ dàng tìm được lối đi đến Thượng Thanh Thiên này hay sao?”

“Cũng đúng…” Thắng Thiên Thử Vương gật đầu.

La Chinh đi tới bên cạnh hang động thì dừng lại một lát, hắn bỗng nhiên quay đầu lại há to miệng.

“Tên kia lại tới!”

Phục Hy bĩu môi, bốp một phát đã phá hủy thính giác của hai lỗ tai.

Mọi người đều cảm thấy cực kỳ sợ hãi tiếng kêu rên của Quỷ Quyệt, còn chưa chờ Quỷ Quyệt phát ra tiếng kêu bọn họ đã tự phá hủy thính giác của bản thân, động tác rất đồng đều.

Sau khi La Chinh kêu rên ở cửa hang một lúc thì nhanh chóng chui vào hang động. Mọi người không dừng bước, theo sát phía sau chui vào trong đó.

Không ngờ huyệt động này vô cùng cạn, không quá mười trượng đã đến điểm cuối. Mà phía trên chỗ cuối hang động có vô số lưỡi câu chằng chịt rũ xuống.

Những lưỡi câu kia lóe lên ánh sáng màu xanh nhạt, cực kỳ nổi bật trong bóng tối.

Hiển nhiên Quỷ Quyệt đã quen với điều này, nó nhảy lên, lại dùng miệng cắn một lưỡi câu trong số đó.

Cả người La Chinh lơ lửng kéo lưỡi câu giãy giụa, quằn quại như một con cá cắn câu.

Lúc Nguyên Thủy Thiên Tôn ở trong đầu La Chinh và mọi người trong động nghi hoặc khó hiểu, một luồng sức mạnh khổng lồ từ trên truyền tới, “vèo” một tiếng đã kéo La Chinh vào vùng bóng tối phía trên hang động, giống như người câu cá câu được cá vậy…

“La Chinh bị câu đi rồi!” Thắng Thiên Thử Vương cả kinh.

“Hang động này sâu không quá mười trượng, dựa vào đó mà suy tính, khoảng cách tới mặt đất chỉ cao chừng vài trượng mà thôi, vì sao không gian phía trên dường như lớn đến lạ thường” Phục Hy khó hiểu nói.

“Quy tắc không gian trong Tam Thanh Thiên vốn đã cực kỳ hỗn loạn, chúng ta cùng đi lên xem sao” Nữ Oa tiến lên phía trước đánh giá những lưỡi câu này.

“Chít, làm sao đi lên? Làm giống như La Chinh à?” Thắng Thiên Thử Vương hỏi.

“Chỉ có thể như vậy”

Nữ Oa vừa nói vừa nhảy lên, cắn một cái vào lưỡi câu không biết thả xuống từ chỗ nào.

Nàng treo một lúc, phía trên hoàn toàn không có ý muốn thu câu.

Nữ Oa cũng chỉ có thể học La Chinh giãy giụa thân thể mảnh khảnh. Lúc nàng đang cau mày hơi buồn bực, bỗng nhiên cảm thấy có một luồng sức mạnh khổng lồ truyền tới miệng, trong nháy mắt nàng cũng bị kéo lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận