Bách Luyện Thành Thần

Chương 2137: Dùng cách

Tông Dịch cảnh cáo La Chinh rồi bắt đầu tìm kiếm hoang cốtNhị Tình và Kế Minh cũng tự mình chọn một hướng riêng để tìm.

Cách tìm kiếm hoang cốt của bọn họ chẳng ai giống ai. Trong tay Nhị Tình cầm một tấm gương tròn nho nhỏ tỏa ra gợn sóng hoang thần mờ nhạt. Thông qua cái gương kia để cảm ứng, nàng ta có thể xác định được đại khái vị trí của hoang cốt. Có điều, dường như độ chính xác của cái gương này cũng không cao, dù đã xác định được phương hướng nhưng nàng ta vẫn phải lần mò một lúc lâu mới thấy hoang cốt.

So với nàng ta, cách của Kế Minh bạo lực hơn nhiều. Y lấy một cây đinh ba dài hơn trăm mét ra khỏi nhẫn tu di, sau đó kích phát sức mạnh hoang thần trong cơ thể để hóa thành người khổng lồ cao trăm mét.

Y quơ cây đinh ba kia một cái, bổ nó xuống đất, không ngừng bới đi bới lại đống xương trên đất.

Đinh ba cày trên mặt đất tạo thành những khe rãnh. Mấy bộ xương bị đinh ba kéo qua để lại từng miếng hoang cốt nho nhỏ bám trên đó.

Dương nhiên cách này mang đến hiệu suất rất nhanh.

Nhị Tình và Tông Dịch đều nhìn đinh ba dài trăm mét, trên mặt họ thấp thoáng vẻ hâm mộ.

Kế Minh có xuất thân không tệ. Y sinh ra trong đại tông môn trực thuộc của tộc Xi Vưu nên đinh ba trong tay cũng không phải là thứ mà hoang thần bình thường có thể có được.

Ba người kia đều đã bắt đầu, đương nhiên La Chinh cũng không thể nhàn rỗi.

So với cách thức của những người khác, chỗ dựa duy nhất của hắn chính là thần niệm.

Trên phương diện sử dụng thần niệm thì dù xét về mặt kỹ xảo hay cường độ, bọn họ đều không sánh nổi với La Chinh.

Hắn chọn một khu vực rồi đứng yên trên đống xương, đầu hơi rủ xuống. Ánh mắt hắn vô thần, thần niệm vô hình lập tức khuếch tán ra.

Mỗi một khúc xương trong toàn bộ phạm vi hơn mười dặm xung quanh đều hiện ra trong đầu hắn, từ hình dạng cho đến đặc tính đều có đủ.

“Đây… nơi này…”

Đột nhiên, con ngươi của La Chinh co lại, trên mặt hắn là vẻ vừa mừng vừa sợ.

Ban nãy, lúc đang bay trên không trung, hắn đã lặng lẽ quan sát rồi.

Khu đồng hoang Vạn Cổ này đúng thật là một vùng đất trù phú, nhưng hắn không ngờ nơi mà Tông Dịch chọn lại là khu vực màu mỡ tới mức độ này.

Nhờ thần niệm, hắn thấy được dưới khoảnh đất này có hơn nghìn khúc hoang cốt, hơn nữa ở dưới nơi cực kỳ sâu có một miếng hoang cốt có kích thước lớn chừng mười mét.

Dù sao đám người Tông Dịch này cũng là những người từng trải, từng lăn lộn trên mảnh đồng hoang Vạn Cổ này trong thời gian dài, biết nơi nào có thể thu hoạch nhiều, cũng biết nơi nào an toàn hơn…

“Vù!”

Thân hình La Chinh chợt lóe lên, duỗi một tay về phía dưới mặt đất.

Sức mạnh vô hình len lỏi theo khe hở giữa những khúc xương rồi chui xuống dưới, kể cả những hoang cốt ở dưới đất.

Sau đó, tay hắn đột nhiên rút lên…

“Rầm rầm…”

Mấy chục miếng hoang cốt liền bị La Chinh đồng loạt kéo lên, bắn thẳng về phía tay phải của hắn.

La Chinh xoay tay phải lại, kích hoạt chiếc nhẫn tu di, đống hoang cốt ấy chui thẳng vào trong nhẫn tu di của hắn.

Cả Nhị Tình và Kế Minh đều đào hoang cốt dựa vào may mắn, còn kiểu đào của La Chinh có độ chính xác cao nên đương nhiên hiệu suất cũng cao hơn rất nhiều.

Sau khoảng thời gian không tới một nén nhang, hắn đã đào ra gần hết những hoang cốt rải rác trong vùng này, cuối cùng mới dừng chân trên một khu đất trống.

“Miếng hoang cốt lớn chừng mười mét kia nằm ở độ sâu đạt tới nghìn mét dưới mặt đất, muốn khai quật nhất định sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ…”

La Chinh yên lặng nhìn lướt qua đám người Nhị Tinh và Kế Minh ở xa xa. Sau đó, một luồng sức mạnh vô hình hình thành một cơn lốc xoáy có tốc độ cực cao không ngừng khoan xuống bên dưới.

“Tạch tạch tạch… két…”

Cơn lốc đến từ sức mạnh bản nguyên ấy ném vô số đoạn xương ra. Chỉ trong nháy mắt, La Chinh đã khoan ra được một cái hố to…

Tiếng động ầm ĩ ấy lập tức khiến đám người Nhị Tình và Kế Minh chú ý tới.

Nhị Tình hất bím tóc đuôi ngựa ra sau, hai mắt thoáng vẻ kinh ngạc. Kế Minh thì chỉ nhìn thoáng qua rồi cười ha ha, sau đó tiếp tục tập trung vào công việc trong tay mình, tiếp tục quơ bồ cào dài trăm mét.

“Tên vô dụng đó đang làm gì vậy?”

Tông Dịch ở cách đó không xa trầm mặt xuống, đi về phía La Chinh.

Trên vai ông ta, một con sóc xinh xắn màu vàng kim đang ngắm nhìn xung quanh, trông rất ngây thơ đáng yêu. Loại sóc này có một năng lực trời ban, chính là rất mẫn cảm với sức mạnh hoang thần. Rất nhiều người tìm kiếm hoang cốt đều cố gắng thuần hóa một con để mang theo bên người, Tông Dịch cũng dựa vào con sóc nho nhỏ này để tìm kiếm hoang cốt.

“Rầm rầm…”

Vô số bộ xương có hình dạng khác nhau không ngừng bay ra khỏi miệng hố to, chất đống xung quanh.

Không đến nửa nén hương sau, cái hố to này đã sâu tới sáu, bảy, tám trăm mét…

“Gần tới rồi!”

La Chinh đứng ở dưới đáy hố, hai tay mở ra, sức mạnh bản nguyên xâm nhập xuống dưới độ sâu hơn hai trăm mét nữa, lặng yên hóa thành một luồng sức mạnh vô hình hình tròn, tập trung quấn trên miếng hoang cốt dài mười mét kia.

“Lên!”

La Chinh kéo miếng hoang cốt to lớn kia, đồng thời chầm chậm bay lên.

Bên trên miếng hoang cốt ấy vẫn còn có vô số khúc xương bình thường đè lên, nên muốn kéo lên cần tốn khá nhiều sức.

Đúng lúc này, Tông Dịch đã đứng ở miệng hố to, nhìn xuống bên dưới.

Ông ta vô cùng bất mãn vì La Chinh gây ra tiếng động quá lớn, vả lại trong mắt ông ta thì tên nhãi La Chinh này vốn chẳng có cách thức tìm kiếm hoang cốt bài bản nào, đào bừa lung tung như vậy chỉ có thể tạo thêm phiền phức.

Mảnh đồng hoang Vạn Cổ này vô cùng nguy hiểm, nếu bị người của tộc Hiên Viên phát giác, chỉ sợ sẽ dẫn tới họa sát thân. Ông ta định cảnh cáo tên nhãi này một chút, bảo hắn đừng chơi đùa linh tinh ở đây.

Nhưng ông ta vừa nhìn xuống liền cảm thấy khó hiểu.

Dường như La Chinh đang dùng hết sức để kéo thứ gì đó lên, mà hoang cốt ở dưới đáy hố to đang không ngừng dạt ra hai bên như có quái vật khổng lồ nào đó sắp trồi lên.

“Rốt cuộc tên này đang làm cái quái gì vậy?” Tông Dịch nhìn chằm chằm xuống dưới.

Chẳng bao lâu sau, ông ta đã thấy dưới đáy hố to lộ ra một đoạn xương khổng lồ. Nhờ sức kéo của La Chinh mà nó từ từ bị lôi lên hoàn toàn.

Hoang cốt càng lớn, sức mạnh hoang thần tích chứa trong đó càng nồng đậm.

Tông Dịch liếc qua khúc xương kia, lập tức cảm nhận được sức mạnh hoang thần mãnh liệt…

“Đây là một miếng hoang cốt rất lớn, dài chừng mười mét” Hai mắt Tông Dịch lóe lên ánh sáng khác thường: “Sao lại thế được? Sao thằng nhãi này phát hiện ra nó?”

Trên đồng hoang Vạn Cổ, những hoang cốt bị tìm ra đầu tiên thường nằm ngay trên mặt đất. Có một vài hoang cốt khổng lồ, thậm chí dài tới mười nghìn mét, trăm nghìn mét… Nhưng từ lâu chúng đã bị các cường giả bên trong cốt tháp chiếm mất rồi, hoang thần bình thường vốn khó gặp được.

Tuy nhiên, ở sâu trong lòng đất luôn tồn tại một vài con cá lọt lưới.

Nếu chỉ dùng cách thức bình thường thì rất khó phát hiện ra chúng, dù là con sóc trên người Tông Dịch hay gương đồng trên tay Nhị Tình thì cũng không thể cảm giác được sâu trong lòng đất.

Về phần đinh ba trên tay Kế Minh… Y cũng không thể nào xới toàn bộ mảnh đồng hoang Vạn Cổ này sâu xuống dưới lòng đất.

Miếng hoang cốt dài chừng mười mét ấy tương đương với khoảng hai, ba nghìn miếng hoang cốt.

Trong mắt Tông Dịch chợt lóe lên vẻ tham lam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận