Bách Luyện Thành Thần

Chương 2560: Bỏ chạy

“Vèo vèo vèo vèo vèo…”Đám người trên phi thuyền Lăng Tiêu đồng loạt hóa thành một tia sáng, bay vụt về phía Tam Điệp Quan.

Hợp Âm nhìn bóng dáng đang bay vun vút kia, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng.

Y cất bước trên không trung, thân thể lại hóa thành một sợi dây nhỏ màu trắng một lần nữa. Tốc độ bay của Hợp Âm lại tăng vọt, đuổi kịp một cô gái của tộc Nữ Oa chỉ trong nhát mắt. Đó chính là Ca Linh, người đã giao phương pháp chia tách vùng đất ký linh cho La Chinh.

“Các người lấy được chiếc phi thuyền Lăng Tiêu này từ đâu?” Hợp Âm theo sát phía sau, dùng giọng điệu thản nhiên dò hỏi. Trong lời nói của y không hề có chút sát ý nào.

Sao Ca Linh có thể trả lời y chứ? Nàng ta thấy người đàn ông áo trắng kia đuổi sát sau lưng, trên mặt tràn đầy vẻ bối rối nên càng cố gắng tăng tốc độ của bản thân lên cực hạn. Nhưng bất kể Ca Linh tăng tốc độ bay tới đâu thì vẫn không thể thoát khỏi người đàn ông mặc áo trắng này.

“Không trả lời à?” Hợp Âm nhướng mày lên, thanh kiếm lưỡi rộng trong tay y khẽ quét ngang, y lại đuổi kịp nàng ta chỉ trong chớp mắt.

Thanh kiếm lưỡi rộng kia cắt nhẹ qua thân thể Ca Linh, thân thể nàng ta lập tức bị ánh đao cắn nuốt giống như phi thuyền Lăng Tiêu, biến mất không thấy tăm tích…

“Chỉ có một cơ hội mà thôi. Không trả lời thì đi chết đi…”

Sau khi Hợp Âm giết chết Ca Linh, y lại điều chỉnh hướng bay, đuổi kịp một cô gái khác của tộc Nữ Oa. Cô gái này đã nhìn thấy kết cục thảm thương của Ca Linh nên trong lòng vô cùng bi ai và tuyệt vọng.

“Nói đi, các người đoạt được phi thuyền Lăng Tiêu này từ tay ai?” Giọng nói của Hợp Âm lại truyền tới một lần nữa.

Cô gái kia hét lên một tiếng, sau đó xoay người, vùng đan điền của nàng ta xuất hiện một sóng năng lượng kịch liệt. Mạng nhện màu đen bay về phía Hợp Âm, tản ra mùi hôi thối nồng đậm chứng tỏ nó chứa kịch độc.

Nàng ta vốn có ý định sẽ liều mạng nên mới đột nhiên dừng lại và xuất chiêu. Hợp Âm lại đuổi theo với tốc độ cao nên không kịp đề phòng, bị mạng nhện trùm lấy.

“Ngươi muốn biết sao? Ha ha, thế thì hãy theo bà đây về thế giới kia rồi ta nói cho biết!”

Dứt lời, tấm mạng nhện kia lập tức bốc cháy!

Mạng nhện chính là tín vật Bỉ Ngạn của cô gái này, vốn có loại độc hiếm thấy. Ngay cả cường giả Bỉ Ngạn cảnh bình thường khi bị mạng nhện trùm phải cũng chắc chắn sẽ phải chết, chứ đừng nói chi nàng ta còn đốt cháy tín vật Bỉ Ngạn làm tăng uy lực lên gấp mấy lần.

“Xèo xèo xèo…”

Trong lúc mạng nhện bốc háy, từng sợi khí đen bốc lên tạo thành từng vết đen trên người Hợp Âm.

“Hoa Nghiên…”

Minh Vi đang bay về phía trước thấy cảnh này, hai mắt cũng đỏ au, trên mặt tràn đầy vẻ bi thương.

Bọn họ đã làm bạn với nhau nhiều năm trong cốt tháp, từ lâu tình cảm đã thân như tỷ muội. Nhưng vừa rồi, Ca Linh bị người đàn ông mặc áo trắng này chém chết, bây giờ Hoa Nghiên lại tự đốt tín vật Bỉ Ngạn của mình, chắc chắn sẽ phải chết. Không những thế, Hoa Nghiên còn phải chịu sự đau đớn kinh khủng hơn!

Nếu đổi lại là lúc khác, e rằng Minh Vi đã xông lên liều mạng từ lâu, nhưng trước đó nàng ta đã hứa với La Chinh là nhất định sẽ bảo vệ La Yên được an toàn. Hơn nữa, trong thân thể Minh Vi còn có rất nhiều tộc nhân của tộc Nữ Oa trong cốt tháp. Dưới tình huống này, nàng ta chỉ có thể nhẫn nhịn tiếp tục chạy trốn…

“Chỉ là một mạng nhện Tam Trọng Thiên mà cũng đòi thiêu chết ta à? Ha ha!”

Mặt ngoài thanh kiếm lưỡi rộng của Hợp Âm lại xuất hiện sáu cái đầu quỷ, chúng đồng loạt hú lên như quỷ khóc sói gào khiến mạng nhện màu đen đang bao phủ trên người y lập tức rách bươm. Sau đó, Hợp Âm cũng chẳng thèm nhìn Hoa Nghiên lấy một cái mà phóng thẳng tới mục tiêu tiếp theo.

Từ khi tín vật Bỉ Ngạn bắt đầu thiêu đốt là không có cách nào ngừng lại được nữa. Trong mắt y, Hoa Nghiên đã là một người chết.

Khi tín vật Bỉ Ngạn được đốt lên, thế giới trong cơ thể Hoa Nghiên cũng bốc cháy hừng hực. Đám cháy này sẽ lan ra khắp toàn bộ thế giới trong cơ thể, sau đó cháy ra ngoài, phá hủy toàn bộ thân thể nàng ta.

Trong suốt quá trình này, thân thể của nàng ta sẽ bị tín vật Bỉ Ngạn của bản thân giam cầm. Nghe nói luồng sức mạnh giam cầm này tới từ Chân Lý, linh hồn cũng không thể nào thoát ra được. Trước khi chết, người này sẽ phải gánh chịu sự thống khổ mà người thường không thể nào chịu nổi.

Sau khi tận mắt thấy tình trạng thê thảm khi thiêu đốt tín vật Bỉ Ngạn, trong lòng rất nhiều cường giả Bỉ Ngạn cảnh cảm thấy sợ hãi. Vì vậy, dù có phải liều mạng một lần, họ cũng rất hiếm khi lựa chọn thiêu đốt tín vật Bỉ Ngạn.

Nếu Hợp Âm giết chết Hoa Nghiên bằng một nhát chém thì có thể coi đó là một sự giải thoát. Tuy nhiên, y không ra tay giết nàng ta mà cứ để Hoa Nghiên chết trong sự đau đớn khôn xiết.

“Sau khi đi qua Tam Điệp Quan, tất cả mọi người hãy dùng dịch chuyển không gian! Chạy được bao xa thì chạy! Đi qua Tam Điệp Quan là có thể vào hoang mạc Xích Dương, chúng ta sẽ tập hợp tại Thiên Dung thành ở phía Bắc của hoang mạc!” Minh Vi dùng chân nguyên truyền âm cho mọi người.

Chỉ cần bay qua Tam Điệp Quan là có thể dùng dịch chuyển không gian, người đàn ông áo trắng không thể đuổi kịp tất cả mọi người được. Cũng may Hoa Nghiên hy sinh bản thân mình giúp kéo dài thời gian truy đuổi của Hợp Âm. Nếu không, với tốc độ của y, lúc này đã giết được bốn, năm người rồi!

Vào giờ phút này, La Chinh cũng đã kích phát đạo uẩn ở thế giới trong cơ thể đến cực hạn! Đôi cánh sét phát ra tiếng nổ “lốp đốp”, từng luồng gió xoáy xoay tròn quanh người hắn.

Hắn lao về phía Tam Điệp Quan với tốc độ cực cao!

Ở trung tâm của Tam Điệp Quan là một tầng kết giới màu vàng nhạt. Tầng kết giới này không ngăn cản người ngoài tiến vào, nhưng lại có thể ngăn cách khí hỗn độn ở ngoài. Ngay vào lúc La Chinh xông vào tầng kết giới màu vàng nhạt này, hắn bèn quay đầu lại nhìn thì thấy kiếm lưỡi rộng của Hợp Âm lại chém ra thêm lần nữa.

Lại có một người của tộc Nữ Oa chết dưới kiếm của y…

La Chinh nhìn chăm chú vào khuôn mặt của người nọ, cùng lúc đó Hợp Âm cũng ngẩng đầu lên nhìn La Chinh.

La Chinh là chân thần đại viên mãn duy nhất trong đám cường giả Bỉ Ngạn cảnh này, đương nhiên vô cùng thu hút người khác. Sau khi nhìn thấy ánh mắt của La Chinh, trong mắt Hợp Âm cũng lộ ra một chút ngạc nhiên.

Nhưng lần nhìn nhau này diễn ra rất chóng vánh, chỉ thoắt sau La Chinh đã chui vào trong kết giới rồi. Ngay sau đó, hắn lập tức sử dụng dịch chuyển không gian để chạy đi.

Hắn không biết hoang mạc Xích Dương là nơi như thế nào, đây là lần đầu tiên hắn đặt chân tới thế giới mẹ.

Sau khi tiến vào bên trong, La Chinh bắt đầu sử dụng dịch chuyển không gian một cách điên cuồng, liên tục dịch chuyển trong hoang mạc. Mỗi một lần dịch chuyển, hắn đều có thể vượt qua một khoảng xa đến vài chục nghìn dặm, sau vài trăm lần dịch chuyển thì cuối cùng hắn cũng ngừng lại.

Thân thể của hắn vốn rất mạnh, nhưng vừa rồi hắn phải kích phát đạo uẩn liên tục để chạy trốn nên cũng khiến hắn cảm thấy mệt mỏi.

“Rầm…”

Cuối cùng La Chinh rơi từ trên không trung xuống, đập mạnh xuống nền cát nóng và nằm im trên nền cát thở hổn hển.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc lâu, hắn mới từ từ bò dậy, nhảy lên đỉnh của một cồn cát. Ánh mắt hắn hướng về nơi xa của sa mạc tối tăm mù mịt này, trong lòng suy nghĩ xem làm cách nào để rời khỏi nơi đây.

Vừa rồi hắn chẳng suy nghĩ gì mà cứ thế xông thẳng vào Tam Điệp Quan, sau đó lại điên cuồng dịch chuyển không gian, cũng không biết tên Hợp Âm kia có đuổi kịp Minh Vi hay không nữa?

Khi La Chinh đang suy tư thì đột nhiên ở phía xa trong sa mạc bốc lên từng đợt bão cát. Cả sa mạc vốn còn đang tĩnh lặng đột nhiên trở trời, cơn bảo cát cuồn cuộn tiến về phía La Chinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận