Bách Luyện Thành Thần

Chương 2603: Ban thưởng hồn đan

Lúc La Chinh đi ra khỏi Tham Thiên Đại Kiếm, ánh mắt mọi người đều hội tụ trên người hắnVừa gia nhập Đạo Kiếm Cung chưa bao lâu đã được một mình gặp mặt Thu Âm Hà, chuyện này khiến trong mắt các đệ tử học cung ngập tràn vẻ hâm mộ.

Ngay cả cung chủ đương nhiệm và các trưởng lão cũng không nhận được đãi ngộ nhường này.

“La Chinh… Đến bên này…” Thu Hàn Yên gọi.

La Chinh không do dự gì, thân hình nhẹ nhàng tung bay rồi đáp xuống ngay trước mặt Thu Hàn Yên.

Mấy cung chủ nhìn La Chinh, trong lòng chất đủ mọi cảm xúc…

“Không biết Thu lão tiền bối… đã nói gì với ngươi?” Thu Hàn Yên hỏi.

La Chinh chớp mắt, khẽ mỉm cười nói: “Ông ấy bảo ta gia nhập Thái Nhất Thiên Cung, hơn nữa sẽ sai người đến đón ta vào cung”

“Quả nhiên!”

Trên mặt Đại kiếm tư, Thu Hàn Yên và cả Thu Thắng Thủy đều là vẻ vui mừng, nhất là Thu Thắng Thủy.

Năm xưa hắn ta phạm sai lầm lớn nên bị bãi bỏ thân phận Thiên La Vệ.

Theo quy định của Đạo Kiếm Cung, nếu hắn ta muốn trở lại Thiên La Vệ thì nhất định phải tạo ra thành tích trong học cung. Nhưng những năm qua hắn ta luôn ủ rũ chán chường, hơn nữa tình hình của Ngưng Kiếm Cung rất đặc biệt, ngày quay lại Thiên La Vệ e là rất xa xôi khó với.

Mặc dù La Chinh mới gia nhập Ngưng Kiếm Cung chưa lâu, nhưng dù gì hắn cũng được xem là đệ tử của Ngưng Kiếm Cung. Công lao này sẽ được tính cho Thu Thắng Thủy!

Ngày trở về Thiên La Vệ đã nằm trong tầm tay.

Còn những cung chủ học cung khác thì đương nhiên đều nảy sinh lòng ghen ghét.

Bọn họ dày công dạy dỗ các đệ tử học cung, Thu Thắng Thủy thì cả ngày chỉ mượn rượu giải sầu, vậy mà cuối cùng lại nhặt được cái bánh ngon lành ấy, nên đương nhiên trong lòng họ sẽ cảm thấy không công bằng.

Dựa theo lệ cũ trước giờ, nếu Đạo Kiếm Cung có thể khai phá ra đệ tử thiên tài cho Thái Nhất Thiên Cung thì Thái Nhất Thiên Cung sẽ ban lợi ích để đền bù tổn thất cho Đạo Kiếm Cung. Lần này La Chinh có thể nhất niệm ngộ đạo, tin chắc Thái Nhất Thiên Cung sẽ ban xuống càng nhiều thứ hơn.

Đến lúc đó, sợ là Thu Thắng Thủy không những có thể khôi phục thân phận Thiên La Vệ, mà địa vị trong Đạo Kiếm Cung chắc cũng sẽ tăng lên rất nhiều, vượt xa các cung chủ học cung.

“Thu lão tiền bối… không nói là lúc nào ư?” Thu Hàn Yên lại hỏi.

La Chinh lắc đầu: “Không”

Đại kiếm tư mở miệng nói: “Hàn Yên không cần phải vội, trước kia mỗi lần đưa đệ tử đến Thái Nhất Thiên Cung đều là chúng ta đưa đi, lần này Thiên Cung tự mình đến đón thì chắc sẽ rất nhanh thôi…”

Thu Hàn Yên khẽ gật đầu.

Ngay vào lúc này, trên đài lại vọng ra tiếng ai đó thốt lên: “Thu Dịch đột phá ngưỡng giới hạn!”

“Nguyệt Bạch Thành cũng vậy! Hai người họ cũng sắp lĩnh ngộ cả bộ chân ý ư?”

Sau khi Thu Dịch và Nguyệt Bạch Thành tiến hành đấu kiếm chân ý với La Chinh xong thì trong lòng cũng được khai sáng. Chỉ chờ sau khi mấy đường vân trên Tham Thiên Đại Kiếm biến mất, hai người họ lập tức vội vàng thử nghiệm những gì mình vừa lĩnh ngộ.

Hai người cùng lẩm nhẩm đọc, cuối cùng vượt qua ngưỡng giới hạn của bản thân gần như cùng lúc, mãi đến khi đạt được viên mãn…

Nếu đổi lại là lúc khác, trong học cung có hai đệ tử cùng lúc bước vào biển Chân Ý chính là một niềm vui rất lớn. Nhưng vì chuyện La Chinh gia nhập Thái Nhất Thiên Cung mà sự kiện hai người họ bước vào biển Chân Ý cũng nhạt nhòa hơn nhiều.

Sau khi Thu Dịch và Nguyệt Bạch Thành hoàn toàn lĩnh ngộ chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng, họ lẳng lặng ngồi xếp bằng, háo hức muốn bước vào biển Chân Ý.

Lúc này Nguyệt Bạch Lật vội vàng nói: “Thu học cung, hai người bọn họ vừa mới tu chân ý đến viên mãn, theo lệ thường thì phải ban thưởng hồn đan trước!”

Thu Vân Nhi cũng gật đầu, đồng thời nhắc nhở Nguyệt Bạch Thành: “Nguyệt Bạch Thành, con khoan hẵng tiến vào biển Chân Ý, nhận hồn đan trước đã rồi vào!”

Trong Đạo Kiếm Cung, hồn đan cũng là một thứ hiếm có. Đại đa số thế lực nhỏ căn bản không có năng lực sản xuất hồn đan, muốn thu hoạch được hồn đan thì buộc phải trả cái giá lớn để đổi lấy từ tay các thế lực lớn.

So với những thế lực nhỏ khác, Đạo Kiếm Cung nhờ nương tựa vào Thái Nhất Thiên Cung nên ít ra vẫn còn có chút ưu thế. Bọn họ có thể trả cái giá nhỏ hơn để đổi lấy hồn đan, mà giá tiền mua hồn đan từ Thái Nhất Thiên Cung cũng thấp hơn vài phần so với các thế lực nhỏ khác.

Dù vậy, lượng hồn đan trong Đạo Kiếm Cung vẫn rất ít ỏi. Dù sao hồn đan không phải chỉ được sử dụng trong biển Chân Ý mà khi đạt đến cấp Bỉ Ngạn, hồn đan cũng vô cùng quan trọng. Nhu cầu sử dụng hồn đan của các cường giả Bỉ Ngạn cảnh trong Đạo Kiếm Cung cũng rất lớn.

“Nói đến đây mới nhớ, La Chinh cũng nên được ban cho một viên hồn đan” Thu Thắng Thủy vỗ vỗ đầu mình.

Ngưng Kiếm Cung của hắn ta chưa có đệ tử nào có thể tiến vào biển Chân Ý, mấy năm trời không để ý tới nên hắn ta đã quên mất quy định này.

Thu Hàn Yên mỉm cười, bấy giờ mới gọi Thu Dịch và Nguyệt Bạch Thành đến đứng cùng với La Chinh.

Bàn tay phải trắng nõn của nàng nhẹ nhàng mở ra, một cái bình đen tuyền có hình thù vô cùng quái dị xuất hiện trong tay nàng. Trên thân bình còn vẽ một đầu quỷ trông rất kỳ lạ.

La Chinh từng trông thấy hồn đan khi còn ở biển Chân Ý rồi, hơn nữa trong tay hắn cũng có không ít. Chỉ có điều, hắn chưa từng được thấy hồn đan ở ngoài thế giới thật nên khi nhìn thấy cái bình quái dị này, hắn liền ngạc nhiên thốt lên: “Cái bình này trông quái dị quá”

Nghe được câu này, Thu Dịch lườm La Chinh một cái: “Ngay cả cái này mà cũng chưa thấy bao giờ? Bản chất của hồn đan rất đặc biệt, cần dùng bình hồn mới có thể lưu trữ. Nếu bỏ hồn đan ra ngoài thì chỉ sau hai, ba ngày là nó sẽ tan biến mất”

La Chinh còn chưa trả lời, Nguyệt Bạch Lật đã khiển trách: “Thu Dịch, không được vô lễ!”

Thu Dịch vẫn còn non trẻ, nay bị La Chinh tước đoạt danh tiếng nên đương nhiên trong lòng sẽ sinh ra oán giận.

Trong lòng Nguyệt Bạch Lật đương nhiên cũng rất khó chịu, song y biết rõ đệ tử mà Thu Âm Hà tự mình dẫn vào Thái Nhất Thiên Cung chắc chắn sẽ đạt được thành tựu sáng chói trong tương lai. Thu Dịch đắc tội La Chinh như thế chẳng phải hành động sáng suốt gì.

Mặt Thu Dịch xụ xuống rõ không vui. Gã là con cháu dòng chính của Thu gia, vì sao phải sợ một người ngoài như La Chinh chứ?

Nhưng cung chủ đã lên tiếng rồi, đương nhiên gã nào dám phản bác.

La Chinh lại không hề chấp nhặt gì với Thu Dịch, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm “bình hồn” kia.

Thu Hàn Yên vươn ngón tay dài nhỏ ra vuốt nhẹ lên bề mặt bình hồn, từ trong miệng bình vọng ra tiếng “Bộp” “Bộp” “Bộp” trầm trầm, ngay sau đó có ba bong bóng trong suốt trôi ra. Bọc bên trong bong bóng là hồn đan màu nâu to cỡ nắm đấm.

“Hồn đan… lớn vậy sao…” La Chinh hơi sững sờ, hồn đan này có vẻ không giống thứ mà hắn đã từng thấy.

Nguyệt Bạch Thành đứng cạnh có suy nghĩ tinh tế hơn, y biết La Chinh từng tiến vào biển Chân Ý rồi nên liền nói: “La Chinh huynh, có phải huynh từng được thấy hồn đan khi còn trong biển Chân Ý?”

La Chinh gật gật đầu.

“Vậy là phải rồi. Ta nghe nói mặc dù biển Chân Ý và Bỉ Ngạn là một thế giới khổng lồ, nhưng cảnh tượng trong đó rất quái lạ, khác nhiều so với hiện thực chúng ta. Nếu ta may mắn có thể gặp được La Chinh huynh trong biển Chân Ý thì vẫn mong huynh dìu dắt một phen” Nguyệt Bạch Thành cung kính nói.

“Chúng ta cùng là đệ tử Đạo Kiếm Cung, dìu dắt nhau tiến lên là chuyện nên làm” La Chinh mỉm cười, nói.

Thấy Nguyệt Bạch Thành nói năng lễ độ như thế, Nguyệt Bạch Lật cũng thầm thở dài một hơi. Thiên phú của Thu Dịch nhỉnh hơn Nguyệt Bạch Thành một chút nhưng cách xử sự thì lại thua xa vạn dặm.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận