Bách Luyện Thành Thần

Chương 2244: Giết chết

Tâm trạng của lão Kim bắt đầu trở nên nặng nề khi thấy thanh đao mình ném bay bị chặt gãyThân phận của La Chinh quá quan trọng với tộc Xi Vưu.

Lão Kim không muốn thấy La Chinh mạo hiểm, ông ta càng muốn bảo vệ hắn hơn.

Thế nhưng biểu hiện của La Chinh sau Chúng Sinh Bình Đẳng quá xuất sắc nên ông ta không thể khuyên can quá nhiều.

May mà La Chinh thật sự thể hiện tài năng thần kỳ và dẫn dắt mọi người vào thành.

Nhưng rồi bọn họ vẫn rơi vào đường cùng khi đối mặt với bộ tộc Trưởng Giám Ngục. Nếu lão Kim biết sớm thì dù ông ta có bị đánh chết cũng sẽ không dẫn La Chinh vào không gian này.

Ngay lúc lão Kim bó tay, bầu trời đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy.

“Thần thông này…”

Điểm sáng ấy ánh vào đôi mắt già nua của lão Kim và lóe hào quang xanh biếc.

Minh Vi vừa ném lưỡi đao vòng đi thì cả người đã bay lên không, cuối cùng bám vào thanh xà ngang trên một mái hiên để treo lơ lửng giữa không trung.

Giờ phút này, nàng ta cũng rất là lo lắng.

Thế nhưng, dù Minh Vi có mạnh mẽ hay sở hữu nhiều năng lực và thần thông đến đâu thì cũng không thể làm gì trong Chúng Sinh Bình Đẳng.

“Chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi, thanh niên…” Minh Vi tự nhủ.

Nàng ta vô cùng tin vào kỳ tích vì quá trình trưởng thành của nàng ta chính là một điều kỳ tích, và nàng ta tin La Chinh cũng thế.

Kết quả không làm Minh Vi thất vọng. Một nụ cười mỉm xuất hiện trên gương mặt nàng ta dưới sự chiếu rọi của tia sáng ấy.

Bạch Xã Huyễn không ngờ La Chinh lại dùng chiêu này!

Nhát kiếm vốn phải ăn chắc của hắn ta chỉ còn cách La Chinh một nét, nhưng điểm sáng ấy đã nện ầm xuống ngay trước mặt La Chinh, chính xác hơn là trúng thanh kiếm của hắn ta.

“Ầm!”

Khoảnh khắc điểm sáng đánh trúng thanh kiếm cũng là lúc tất cả năng lượng màu lam lan rộng thật nhanh, lưỡi kiếm của Bạch Xã Huyễn lập tức gãy đôi.

Thậm chí bàn tay phải cầm kiếm của Bạch Xã Huyễn cũng phát ra tiếng “rắc” giòn vang. Hắn ta không kịp rút tay khỏi chuôi kiếm nên sức mạnh to lớn ấy đã làm tay hắn ta gãy xương.

Điểm sáng ấy đập gãy kiếm rồi lại tiếp tục tạo một hố sâu không đáy to cỡ dưa hấu trên đất.

Bạch Xã Huyễn hơi dại ra trước cảnh tượng ấy, thậm chí quên mất nỗi đau từ cánh tay gãy xương.

“Bây giờ là ai cứu ngươi?”

La Chinh mỉm cười với Bạch Xã Huyễn, tay phải lại nâng lên.

Một viên Chân Lý Phương Tinh lại ngưng kết lần nữa và bắt đầu xoay tròn thật nhanh.

Một vòng xoáy xanh biếc lại xuất hiện trên bầu trời và hình thành một điểm sáng.

Sau khi nhận ra điều bất ổn, Bạch Xã Huyễn không hề chần chờ mà mau chóng lui về sau.

Thế nhưng lúc này lùi cũng đã chậm, điểm sáng kia lại rơi với tốc độ cực nhanh.

Nếu mọi người đều có tu vi và không bị ảnh hưởng bởi Chúng Sinh Bình Đẳng thì vẫn có khả năng tránh né, còn cơ thể con người lại hoàn toàn không làm được điều đó.

“Ầm!”

Điểm sáng ấy nện thẳng xuống đất và đè vỡ vai của Bạch Xã Huyễn, cả cơ thể hắn ta cũng bị cắn nuốt trong vụ nổ sinh ra lúc nó chạm đất.

Bạch Xã Huyễn lập tức bỏ mạng!

Trong ánh mắt Lâu Địch và Lâu Băng ở đằng xa đều lộ vẻ hoảng sợ, phần ngực không ngừng phập phồng đã thể hiện nỗi bất an của đôi huynh muội này.

Tuy rằng bọn họ thường không hợp tính với Bạch Xã Huyễn, nhưng việc chứng kiến cái chết thảm của đồng bạn vẫn làm bọn họ đau lòng vô cùng.

Quan trọng hơn, tên La Chinh đó có thể giết cả Bạch Xã Huyễn thì còn ai trong bọn họ ngăn cản được hắn?

Bộ tộc bọn họ đã không còn đường lui…

Thân là người dẫn đầu, dẫu Lâu Băng và Lâu Địch biết mình không địch lại đối phương nhưng vẫn không thể lùi về sau, cũng không thể bỏ chạy!

“Ca ca!”

Đôi mắt Lâu Băng lóe vẻ dứt khoát.

Lâu Địch cũng gật đầu.

Bọn họ đã quyết liều chết trước khi xuất chiến rồi.

Lúc này bộ tộc Trưởng Giám Ngục vẫn chưa chắc là sẽ thua, điều kiện tiên quyết là bọn họ phải diệt trừ tên La Chinh này, dẫu cho phải dùng mạng đổi mạng cũng không tiếc.

“Vèo!”

“Vèo!”

Hai người bắt đầu chạy băng băng quanh La Chinh, đồng thời vận dụng năng lượng lam nhạt đến giới hạn.

“Vút vút vút vút…”

Trong lúc Lâu Băng chạy như bay, phi đao cũng vạch ra thành những đường dây trắng với đích đến là La Chinh.

Hiện giờ La Chinh đã thoát khỏi “nhà giam” mà hai huynh muội bọn họ tạo ra nên làm gì còn chịu giẫm lên vết xe đổ nữa?

Hắn nhảy qua phải rồi cúi người vọt về phía Lâu Băng!

“Băng Nhi!”

Lâu Địch khiếp sợ, vừa vội chạy qua vừa điều khiển bươm bướm bao vây La Chinh.

La Chinh thì thuận tay rút thanh kiếm cắm bên đường lên trong lúc chạy.

Lúc ánh sáng lục lóe lên, hắn làm đám bươm bướm phát nổ, hơn nữa nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa mình và Lâu Băng!

Lâu Băng nghiến răng, bất chấp tất cả để đón thế công của La Chinh.

“Vỡ!”

Phi đao trong tay nàng ta đồng loạt nổ tung thành những mảnh vụn lộn xộn và nhắm hướng La Chinh.

Nếu mảnh vụn đánh trúng La Chinh thì cơ thể hắn sẽ trở thành cái sàng.

Lâu Địch chạy ở sau lưng La Chinh cũng triệu ra hàng loạt con bướm tạo thành vòng vây lần nữa.

Lần này La Chinh không hề do dự mà dừng bước, tay nhẹ phất lên.

“Vút!”

Một điểm sáng rớt xuống đầu Lâu Địch.

Lâu Địch đã biết sự lợi hại của điểm sáng màu lục đó nên trái tim chợt đập thình thịch khi thấy La Chinh phất tay, sau đó cả người nhảy về sau.

Hắn ta may mắn hơn Bạch Xã Huyễn ở chỗ có thể tránh được điểm sáng đang rơi xuống ấy.

Tuy nhiên, một thanh phi đao mỏng như cánh ve đã bay đến trong lúc hắn ta tránh khỏi điểm sáng.

Hắn ta còn chưa rơi xuống đất thì đã bị thanh phi đao kia rạch đứt cổ, máu tươi chảy ào ra. Hắn ta quỳ xuống đất, che cổ và không ngừng lăn lộn. Vết thương này đã đủ để giết chết một con người.

“Ca!”

Gương mặt hơi ngây ngô của Lâu Băng bắt đầu vặn vẹo, không cần nói cũng biết nàng ta đang đau khổ đến nhường nào.

Lâu Băng nổi giận, cầm hai thanh phi đao xông về phía La Chinh.

Nhưng nàng ta làm sao có thể trở thành đối thủ của La Chinh khi đánh cận chiến?

Hắn đâm ra vài kiếm làm gãy phi đao, nhát kiếm cuối cùng thì chỉ thẳng vào vùng giữa mày của nàng ta.

“Xin lỗi…”

Hành động của Lâu Băng gần như là tìm cái chết, La Chinh trông thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt của hai huynh muội họ Lâu này.

Do lập trường khác biệt nên La Chinh chỉ có thể giết họ, trận chiến này vốn không có đúng sai.

Sau khi La Chinh liên tiếp đánh chết Lâu Băng, Lâu Địch và Bạch Xã Huyễn, tình thế của bộ tộc Trưởng Giám Ngục đã thay đổi đột ngột.

Ba người này vốn là người dẫn đầu ba đội ngũ của bộ tộc Trưởng Giám Ngục, cái chết của bọn họ đã làm sĩ khí của những người còn lại trong bộ tộc giảm mạnh, thử hỏi còn ai chịu ham chiến?

Không lâu sau, đám người mặc áo đen đã giải tán, người chạy người chết.

Một số người còn cố gắng kiên trì thì nhanh chóng bị vây giết.

Chưa đến một nén nhang mà khu vực này đã yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại mùi máu tươi nồng nặc gay mũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận