Bách Luyện Thành Thần

Chương 1972: Trị độc

Một trảo kia của Đông Phương Thuần Quân rất lợi hạiNhưng người bị thương nặng là Hàm Cửu Di lại vẫn mang phong thái hết sức nhẹ nhàng như trước. Nàng kéo La Chinh dịch chuyển không gian ra khỏi biển Thời Gian, sau đó xuất hiện ở một bờ biển nào đó.

Bông hoa trên ấn đường La Chinh vẫn lóe sáng như trước, tạo thành một hoa văn hình thoi bao phủ hai người.

“Tiếp tục!”

“Hô…”

Gần như không dừng lại chút nào, Hàm Cửu Di lại dẫn La Chinh rời đi một lần nữa.

Chỉ dịch chuyển không gian một lần vẫn có thể bị thần thức của các thánh nhân bắt giữ được sự dao động không gian, từ đó suy đoán ra phương hướng và vị trí đại khái của dịch chuyển không gian.

Nhưng dưới sự im lặng của cả Thần Vực, khả năng này vô cùng nhỏ.

Nhưng Đông Phương Thuần Quân cất giấu vô số chuẩn bị phía sau, Hàm Cửu Di bắt được một cơ hội sống chạy khỏi cái chết, tất nhiên sẽ không lơ là chút nào.

Chỉ trong khoảng thời gian “im lặng” kia, Hàm Cửu Di đã liên tục dịch chuyển không gian hơn bốn lần!

Thời gian Thi Tiểu Xảo làm cả Thần Vực rơi vào im lặng không dài.

Tổng cộng chỉ có nửa nhịp thở.

Đảo nổi trên biển Thời Gian đồng loạt rơi xuống trong nửa nhịp thở này.

Đảo nổi của La gia ở phía dưới cùng, lại càng thêm gần sát bề mặt biển Thời Gian…

Nhưng sau khi thời gian im lặng trôi qua, pháp trận thần văn ẩn chứa trong đảo nổi bắt đầu vận hành trở lại. Tất cả đảo nổi bắt đầu từ từ dâng lên lại, các thần trên đảo nổi cũng thở phào.

Một khi đảo nổi rơi vào biển Thời Gian thì sợ rằng sẽ gây ra hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi thời gian im lặng trôi qua, không gian rộng lớn vô biên của cả Thần Vực khôi phục lại bình thường…

Thời gian nửa nhịp thở nói dài cũng không dài, nhưng vẫn tạo thành hỗn loạn không nhỏ.

Phía trên đảo, Đông Phương Thuần Quân đứng sừng sững tại chỗ.

Sức mạnh vừa mới được chuyển từ Thần Đài Cửu Tinh không ngừng cuồn cuộn trong cơ thể. Mặc dù luồng sức mạnh kia chưa hề được phóng ra, nhưng sức mạnh đó đã ép cong không gian xung quanh ông ta, người khác nhìn lại sẽ thấy thân thể ông ta hơi vặn vẹo.

Tuy thời gian im lặng đã qua, nhưng bầu không khí trên đảo cực kỳ thấp.

Hàm Thanh Đế hơi híp mắt, vẻ mặt trở nên thoải mái hơn…

Đường Luân đứng dậy, còn Lãnh Diệu và các thánh nhân đều có vẻ mặt rất khó coi.

Tên nhóc kia không chỉ chạy trốn, còn mang theo ấn ngọc, giam cầm một đám thần đại viên mãn bỏ trốn…

Trước khi La Chinh rời khỏi cấm địa, làm sao những thánh nhân này có thể tưởng tượng, kết quả cuối cùng sẽ là như vậy?

Trong đôi mắt tràn đầy sức sống của Mục Ngưng, mơ hồ lộ vẻ hưng phấn mãnh liệt.

Nàng thấy bông hoa trên ấn đường của La Chinh lóe sáng, thấy Hàm Cửu Di dẫn La Chinh biến mất trong nháy mắt, trong lòng kích động khó mà kiềm chế nổi!

Cuối cùng hắn vẫn rời khỏi đây…

Nhưng chúng ta có còn cơ hội gặp lại không?

Nghĩ đến đây, trong lòng Mục Ngưng lại mơ hồ thấy hơi đau buồn, lúc gặp lại chúng ta là địch hay là bạn?

“Nhất định sẽ không phải là kẻ địch!”

Mục Ngưng lặng lẽ nói, trong đôi mắt sắc bén như kiếm ý. Đặc điểm tính cách mà nàng kế thừa từ Mục Huyết Dung không hẳn là xấu. Một khi nàng đã nhận định mục tiêu gì thì cho dù là đâm bụi gai cũng quyết chí tiến lên.

Hàm Lưu Tô thì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, bàn tay nắm chặt Hàm Sơ Nguyệt cũng toát mồ hôi. Hàm Bích La và Hàm Sơ Nguyệt cũng trở nên thả lỏng.

Nhưng ánh mắt mấy đệ tử dòng chính Hàm gia nhìn về phía Hàm Thanh Đế đã chứa đầy thất vọng.

Hàm Cửu Di là á thánh của Hàm gia, cũng là nhân vật quan trọng số hai của Hàm gia.

Ở thời khắc mấu chốt như thế, Phụ hoàng đại nhân không chỉ không đứng lên, còn phủi sạch quan hệ với bản thân. Hình tượng Phụ hoàng vốn vô cùng cao lớn của Hàm Thanh Đế đã ầm ầm sụp đổ trong lòng bọn họ.

Ngay cả Hàm thương Yên luôn không suy nghĩ nhiều cũng thấy đầy nghi hoặc trong đầu. Người này hoàn toàn khác với Phụ hoàng đại nhân mà hắn biết lúc nhỏ…

Nữ Tộc trưởng của Nhật Manh tộc vẫn đứng im, trên mặt đeo mặt nạ không nhìn ra mừng giận buồn vui.

Còn những thánh nhân không liên quan khác, nhất là các thánh nhân của Kiếm tộc và gia tộc Huyền Nguyệt thì mơ hồ lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Ấn ngọc rơi vào tay tên nhóc kia cũng tốt, dù sao vẫn tốt hơn là bị Đông Phương Thuần Quân lấy được!

Nhất là Chiến Vô Cực của điện Chiến Thần lại càng không hề che giấu ý cười trên mặt. Nếu không phải không muốn đối chọi gay gắt với Đông Phương Thuần Quân, sợ là ông còn muốn khen ngợi tên nhóc thông minh kia và Thi Tiểu Xảo!

“Thùng thùng!”

Đông Phương Thuần Quân khẽ bước ra một bước.

Luồng sức mạnh kia tích lũy trong cơ thể ông ta đã lâu, không kiềm được mà phóng ra một chút. Trong nháy mắt, mặt đất ầm ầm nứt ra.

“Thi Tiểu Xảo… Hừ!”

Ông ta cắn răng bật ra mấy chữ này, thân hình liền biến mất tại chỗ.

Dựa theo quy củ, sau khi ngày Lăng kết thúc, Nhật Manh tộc còn sẽ tổ chức một tiệc tối lửa trại.

Nguyên liệu nấu ăn của bữa tiệc tối nay đều được lấy từ biển Thời Gian, đương nhiên vô cùng quý giá.

Nhưng hiển nhiên Đông Phương Thuần Quân không hề có ý định tham gia.

Sau khi Đông Phương Thuần Quân dẫn đầu rời đi, Đường Luân, Lãnh Diệu và các thánh nhân của liên minh nhà quyền thế cũng chọn rời đi.

Chỉ để lại những thần và những thánh nhân thuộc các thế lực khác nhau.

Đến khi các thánh nhân kia vừa rời đi, thánh nhân của điện Chiến Thần và Chiến Vô Cực mới cười khà khà: “Chiêu thức này của Thi Tiểu Xảo thật là tuyệt vời! Lúc trước, Thi Tiểu Xảo đã chơi khăm Mục Hải Cực một lần ngay ở trong vũ trụ của La Tiêu. Lần này lại chơi khăm được Đông Phương Thuần Quân!”

Những thánh nhân khác cũng nở nụ cười nhàn nhạt như có như không.

Những nhà quyền thế này không muốn trở thành kẻ địch của liên minh nhà quyền thế, nhưng không có nghĩa là bọn họ ưa gì Đông Phương Thuần Quân. Thấy ông ta “ngã ngựa”, hiển nhiên là các thánh nhân thấy vô cùng sung sướng…

***

Hàm Cửu Di dẫn La Chinh không ngừng dịch chuyển không gian.

Hai người liên tục xuyên qua không gian, đi qua rất nhiều vực trong Thần Vực…

Có đôi khi, nàng ta dẫn La Chinh trực tiếp xuất hiện trong thần thành của một gia tộc Thần Vực nào đó. Sau khi dẫn tới một loạt tiếng kinh hô, hai người lại nhanh chóng biến mất, chỉ để lại một đám thần trố mắt đứng nhìn.

Có đôi khi lại xuất hiện trên đỉnh của một núi sâu nào đó.

Thời gian dừng lại thường chỉ trong nháy mắt, thậm chí La Chinh còn không kịp nói một câu với Hàm Cửu Di, đã bị nàng ta kéo đi một lần nữa.

Sau khi liên tục dịch chuyển không gian ba bốn mươi lần…

Cuối cùng, hai người xuất hiện bên bờ một hồ nước.

Lần này, Hàm Cửu Di vừa mới dẫn La Chinh xuất hiện, lại không nhịn được mà rên rỉ một tiếng. Lông mày nhỏ mảnh hơi nhíu lại, trên gương mặt quyến rũ kia lộ vẻ vô cùng đau đớn.

Nàng trúng một trảo kia của Đông Phương Thuần Quân, bị thương không nhẹ.

Nhưng dọc đường, nàng gần như không rảnh để chú ý đến.

Ánh mắt của La Chinh nhìn chằm chằm về phía bên hông của Hàm Cửu Di, mày cũng nhíu chặt…

Trên thắt lưng mềm mại của Hàm Cửu Di, ba vết máu đã biến thành cháy đen, bốc lên từng luồng khói màu đen.

Theo thời gian trôi qua, những khói đen kia không chỉ không tan đi, ngược lại càng lúc càng nhiều.

Trong khoảnh khắc Đông Phương Thuần Quân tung một trảo kia, La Chinh đã sử dụng sức mạnh của ấn ngọc, nhưng vẫn không xóa được đợt tấn công của Đông Phương Thuần Quân. Dường như ông ta đã sử dụng phương pháp nào đó để tránh được…

“Vết thương này…”

La Chinh vừa mở miệng, Hàm Cửu Di đã lắc đầu, nhịn đau đứng lên, đi về phía hồ nước bên cạnh.

Nàng ta nhận thấy La Chinh cũng đuổi theo, vội vàng ngăn lại nói: “Đừng qua đây!”

Khi hồ nước trong veo ngập quá bên hông, tiếp xúc với những vết thương kia, La Chinh đột nhiên nghe thấy một tiếng “xèo”.

Hồ nước vốn trong veo thấy đáy nhanh chóng lan ra từng vùng nước đen. Chẳng bao lâu, cả hồ nước trong veo liền biến thành một hồ nước đen…

Cùng với khói đen cuồn cuộn bay nhẹ trên mặt hồ, cá lớn tôm nhỏ trong hồ đều chết sạch, nổi trên mặt hồ. Cho dù là những con cá lớn và quái vật dưới nước dài đến vài chục trượng cũng không ngoại lệ. Bong bóng cá nổi lên trắng như tuyết, toàn bộ đều chết hết!

“Độc tính mạnh quá!” Ánh mắt của La Chinh hơi lóe lên.

Hàm Cửu Di ngâm trong hồ một hồi lâu, lúc này mới đi lên bờ. Mặt nàng ta đầy vẻ yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt thản nhiên liếc nhìn La Chinh, ngay sau đó nói: “Ta chữa thương trước…”

La Chinh vốn muốn mời Hàm Cửu Di đi Tiên Phủ, trong phòng thuốc của sư phụ còn có không ít kim đan, có thể giúp nàng ta chữa thương.

Nhưng sau khi Hàm Cửu Di lặng lẽ khoanh chân ngồi ở bên bờ, trong tay đã xuất hiện một viên kim đan màu sắc sặc sỡ, xem chừng ít nhất cũng là kim đan thất chuyển.

Thấy vậy, La Chinh không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ lui sang canh giữ ở một bên. Sau đó, hắn khẽ lật bàn tay, nhìn con rắn nhỏ màu đen kia, nhíu mày. Hiện tại, hắn đã trốn thoát an toàn khỏi biển Thời Gian, những đại viên mãn này nên xử lý thế nào bây giờ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận