Bách Luyện Thành Thần

Chương 3167: Biến hóa

Trong Linh Phong Châu, một con thuyền lớn màu đen bỗng nhiên lướt ngang qua chân trờiĐi theo sau Hắc Thuyền là hai pho tượng Phật khổng lồ màu vàng, hai pho tượng phật này được một người khổng lồ đầu trọc cao đến ngàn trượng nâng trên vai!

Người khổng lồ đầu trọc này hai mắt lóe ánh sáng xanh, trước ngực đeo một chuỗi Phật châu to lớn, thân trên trần trụi, cơ thịt rắn chắc như núi.

“Nếu đã gặp ta thì đừng hòng chạy thoát! Giao những thứ đó ra đây, ta sẽ bỏ qua mọi chuyện trước kia!”

Người đầu trọc khổng lồ gầm lên.

Âm thanh kia phun ra từ trong miệng gã, hình thành từng luồng sóng âm mạnh mẽ dữ dội.

Trùng hợp, phía dưới người khổng lồ là một đất nước tầm trung, trong đất nước này có nhiều chủng loại sinh linh cư trú, phần lớn đều là cơ thể phàm trần, tuổi thọ không tới trăm năm. Đối với những sinh linh tầm thường này, thời điểm sóng âm từ trên không trung lan xuống, chẳng khác nào tận thế. Rất nhiều sinh linh không có cơ hội phản ứng đã bị sóng âm đánh thành một làn sương máu, biến mất giữa không trung. Tất cả các tòa tháp, nhà cửa, vách tường, phố xá trong đất nước này đều bị đánh thành bụi phấn, hóa thành một mảnh hoang mạc.

Rất nhiều phàm nhân trong thế giới mẹ đều sống như con sâu cái kiến, đụng phải những cuộc tranh đấu của các cường giả, chỉ trong chớp mắt đã mất đi sinh mệnh là chuyện rất bình thường.

Đồ vật mà người đầu trọc khổng lồ nhắc tới chính là nhẫn Giáng Lâm mà Hắc Thuyền cướp được từ tay Lôi Li.

Từ khi Hắc Thuyền cướp được nhẫn Giáng Lâm, tộc Thần Nông Thị và tộc Hữu Hùng đã liên thủ bao vây diệt trừ Hắc Thuyền trong thế giới mẹ rất nhiều lần.

Nhưng những người trong Hắc Thuyền vốn đã đi không thấy hình về không thấy bóng, từ đó tới nay bọn họ vẫn chưa hủy diệt được Hắc Thuyền, ngay cả một thuyền viên cũng không bắt được.

Đuôi Hắc Thuyền kéo dài ra, treo một chiếc thuyền ba lá, thuyền ba lá được treo bằng hai chiếc khóa vàng, lúc Hắc Thuyền đi về phía trước với tốc độ cao, thuyền ba lá giống như một chiếc đu dây lắc lư giữa không trung.

Trên chiếc thuyền ba lá này có một người đang ngồi, chính là Thần Đồ.

Nghe được tiếng gào rống của người đầu trọc khổng lồ, trên mặt nàng ta hiện lên nụ cười nhợt nhạt, cất tiếng: “Phạt đại nhân đang nói tới vật gì, tiểu nữ nghe không hiểu”

Giọng nói của nàng ta không dữ dội như của “Phạt đại nhân” nhưng lại truyền đi rất xa, những lời này gần như vang lên bên tai một nửa sinh linh trong Linh Phong Châu.

Những sinh linh này nhìn chung quanh tìm kiếm nơi phát ra âm thanh này, nhưng sao có thể tìm được?

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”

Trên mặt Phạt đại nhân nổi sát khí, hai vai rung mạnh một cái, hai pho tượng Phật trên vai gã lập tức bay lên.

“Thiên Vạn Ác Nghiệp!”

Hai tay Phạt đại nhân nhằm về phía Hắc Thuyền mà bổ xuống, hai pho tượng Phật cũng làm ra động tác y hệt.

Trong nháy mắt, vô số dấu tay bay ngang chân trời, như có hàng ngàn hàng vạn dấu tay. Những dấu tay này ban đầu còn rất lộn xộn, nhưng trong lộn xộn lại xếp chồng lên nhau, hóa thành một dấu tay vừa rắn chắc vừa vô cùng mạnh mẽ.

Thấy dấu tay này ập xuống theo tốc độ nhanh dần đều, chuẩn bị bao phủ lấy Hắc Thuyền, trên gương mặt trắng bệch của Thần Đồ bỗng hiện lên vẻ hưng phấn, dường như nàng ta muốn kiểm chứng một chuyện nào đó.

“Rắc rắc rắc…”

Dấu tay mang theo áp lực khổng lồ giáng xuống, Hắc Thuyền nhìn như xưa cũ bỗng phát ra tiếng răng rắc, như thể sẽ vỡ ra bất cứ lúc nào.

Khi dấu tay này tới gần, bề mặt Hắc Thuyền bỗng hiện lên một vòng sáng màu bạc, dấu tay bao phủ lên, trên vòng sáng lõm xuống thành hình dấu tay.

Thần Đồ nở nụ cười, ngón tay búng ra, chỉ vào Phạt đại nhân, nhẹ giọng phun ra một chữ: “Phập!”

“Phập!”

Lồng ngực to lớn của Phạt đại nhân đột nhiên lõm xuống, xuất hiện một dấu tay khổng lồ.

Một chưởng kinh khủng mà gã vừa đánh ra lại trực tiếp đánh trúng người mình.

Phạt đại nhân không kịp phòng bị, cứ thế bị chính mình đánh trúng, rơi thẳng xuống dưới.

“Ầm…”

Thân thể khổng lồ của gã ngã nhào xuống mặt đấy, tạo thành một cái hố lớn mấy trăm nghìn trượng, trăm nghìn ngọn núi xong quanh sụp đổ ầm ầm, sinh linh sinh sống quanh khu vực này chết vô số kể.

Thân thể màu đồng cổ của Phạt đại nhân này cứng rắn vô cùng, cho dù trúng phải một chưởng kinh khủng này cũng chỉ hơi khó thở một chút, nắm tay nện xuống mặt đất một cái, thân thể lại một lần nữa bay lên không trung.

Nhưng gã nhìn ra xa, bốn phía đã trống không, còn đâu bóng dáng Hắc Thuyền?



Thần Đồ xoay người bay khỏi thuyền ba lá, đi tới khoang thuyền.

Trong khoang thuyền, “cây gậy trúc” oán giận nói: “Từ sau khi lấy được nhẫn Giáng Lâm, chúng ta chưa từng dừng lại, cứ luôn bị đuổi giết!”

Trên đỉnh đầu cây gậy trúc có một hình cầu màu bạc trôi lơ lửng, đây là tín vật Bỉ Ngạn mới nhất mà Hắc Thuyền thu hoạch được – “Thốn Kích Chi Thạch”.

Dù là lần đầu tiên sử dụng nhưng hiệu quả thực sự vượt trội, Thần Đồ vô cùng hài lòng.

“Đâu phải chưa từng trải qua cuộc sống như vậy bao giờ” Thần Đồ an ủi.

“Nhưng nhẫn Giáng Lâm kia căn bản không dùng được! Ba tên Không Phệ Giả đều đã chết sạch, thứ này căn bản có khuyết điểm” Cây gậy trúc bất mãn nói.

“Vấn đề nằm trên những Hồn Nguyên Chi Linh màu vàng đó, nhưng lại bị thằng nhóc kia mang đi” Thần Đồ thở dài một tiếng.

Đương nhiên Hắc Thuyền đã từng điều tra thân phận của La Chinh, Thần Đồ còn đề nghị thuyền trưởng tới Thái Nhất Thiên Cung bắt La Chinh.

Nhưng một mặt là tiến vào Thái Nhất Thiên Cung bắt người không hề đơn giản, một mặt khác là hình như thuyền trưởng còn kiêng sợ gì đó, chuyện này chỉ có thể tiếp tục chờ đợi…

Nhưng trong quá trình chờ đợi, bọn họ vẫn luôn bị truy sát, trong lòng cây gậy trúc vô cùng khó chịu.

Trong khi Thần Đồ đang an ủi gậy trúc thì ký hiệu liên lạc không mấy bắt mắt ở bên cạnh đột nhiên sáng lên.

Thần Đồ nhìn ký hiệu liên lạc, trên mặt hiện lên vẻ khó hiểu: “Đại trận liên lạc của Hắc Sơn Tông được kích hoạt, có người muốn ra tay với Hắc Sơn Tông?”

“Bọn chúng sống hay chết thì có sao đâu?” Gậy trúc bất mãn nói.

Hắc Sơn Tông và Hắc Thuyền không phải quan hệ lệ thuộc trực tiếp, Hắc Thuyền cũng không cần phải bảo vệ Hắc Sơn Tông.

Thần Đồ chớp mắt hai cái, trong đầu hiện lên hình ảnh Tà Thần.

Dưới sự thúc giục của trực giác, nàng ta trở lại gian phòng của mình, lấy một cái bình nhỏ ra, trong bình vẫn phác họa bóng dáng mơ hồ của Tà Thần.

Từ sau khi Tà Thần bị bắt vào thế giới trong cơ thể của La Chinh, hình ảnh này đã nhiều ngày không hề có động tĩnh, chỉ có thể chứng minh Tà Thần còn sống chứ không thể cho thấy trạng thái hiện tại của Tà Thần.

Tuy Thần Đồ đã lựa chọn từ bỏ, nhưng thỉnh thoảng vẫn lấy cái bình này ra xem một cái.

“Hả?”

Trong mắt Thần Đồ hiện lên vẻ kinh ngạc, bóng dáng mơ hồ của Tà Thần trong bình đang ngồi khoanh chân, dường như đang tu luyện.

Hắn ta lấy lại tự do rồi?

Không…

Thần Đồ lập tức bác bỏ suy đoán này. Nếu Tà Thần đã lấy lại tự do thì phải liên lạc với nàng ta từ lâu rồi mới đúng.

Lấy lại tự do, nhưng vẫn bị La Chinh khống chế?

Hẳn là như thế…

Chỉ trong khoảnh khắc, Thần Đồ đã lập tức đưa ra phán đoán chính xác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận