Bách Luyện Thành Thần

Chương 2645: Người không nên trêu chọc

La Chinh và Ân Nguyệt Hoàn còn chưa nói gì, đôi mày tinh xảo của Tiểu Sương đã nhướng lên: “Gia nhập dưới cờ ngươi? Ngươi đủ tư cách á?”Triệu Hạo cười ha ha, nói: “Vương kỳ chủ của chúng ta sắp lên làm minh chủ rồi, còn ta thì sắp bước vào Bỉ Ngạn, sẽ thay thể Vương kỳ chủ trở thành đại kỳ chủ. Nàng cảm thấy ta có đủ tư cách hay không?”

Thấy ánh mắt Triệu Hạo không ngừng quét tới quét lui trên người Lăng Sương, ánh mắt La Chinh càng thêm lạnh lẽo. Hắn lạnh nhạt nói: “Chúng ta đi”

Nhưng Triệu Hạo này lại không chịu buông tha, gã tiến lên ngăn cản trước người Lăng Sương, vội vàng nói: “Nếu ta trở thành đại kỳ chủ thì sẽ có thể nâng đỡ nàng trở thành kỳ chủ. Cơ hội như vậy, người khác chỉ có thể gặp mà không thể cầu, đừng bỏ lỡ…”

Lăng Sương bị Triệu Hạo chặn đường, ánh mắt càng lúc càng lạnh. Nàng lạnh giọng mắng: “Cút ngay cho ta!”

Bị tiểu mỹ nữ quát thẳng mặt như vậy, đông đảo sư huynh đệ còn đang ở phía sau nhìn khiến Triệu Hạo thấy hơi mất mặt. Gã trầm giọng nói: “Ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, trong Long thành không thể động thủ, nhưng ở ngoài Long thành…”

Gã còn chưa nói xong, Lăng Sương đã đột nhiên giơ tay lên.

Căn bản không thấy nàng rút kiếm, đã có một mũi nhọn lao vút ra!

Mũi nhọn dung hợp chân ý sắc bén đến cực điểm, Vương Tiêu sau lưng Triệu Hạo thậm chí còn không kịp phản ứng, mũi nhọn này đã cắt qua thân thể Triệu Hạo.

“Soạt…”

Mọi người chỉ nghe được một tiếng động nhè nhẹ, một cánh tay của Triệu Hạo đã rơi trên mặt đất.

“Thật nhanh…” Trong lòng La Chinh thầm kinh ngạc.

Trong biển Chân Ý không thấy Lăng Sương mạnh đến đâu, đa số thời gian nàng đều dựa vào dây chuyền Vu Hồn trên ngực, không ngờ nàng lại tu luyện thần thông chân ý tới trình độ này. Kiếm pháp vừa rồi thật sự sắc bén, sợ là ngay cả La Chinh cũng khó mà chống lại được.

Vương Tiêu đứng đằng sau căn bản không ngờ cô nương này nói ra tay là ra tay ngay!

Long thành có quy củ của Long thành, cho dù Vương Tiêu hận chết La Chinh cũng sẽ không đánh chết hắn trước mặt mọi người trong Long thành, làm vậy chỉ chuốc thêm phiền toái mà thôi.

Trong lòng ông ta tính toán sẽ dẫn La Chinh vào tháp Sinh Tử rồi kết liễu sinh mệnh của hắn ở đó.

Nhưng dường như tiểu cô nương này không biết quy củ Long thành, cứ vậy ra tay thẳng thừng…

“Dám động thủ trong Long thành, xem ra ta phải thay thành chủ thi hành sứ mệnh rồi” Vương Tiêu thấy thế, lập tức bước ra.

Ông ta hiểu quy định trong Long thành, càng hiểu cách lợi dụng quy định đó. Nếu tiểu cô nương này đã ra tay trước thì ông ta cũng chẳng còn gì phải lo lắng nữa.

Khí tức tăng vọt, Vương Tiêu lao thẳng về phía Lăng Sương hòng bắt được nàng.

Lúc này Ân Nguyệt Hoàn nhẹ nhàng di chuyển bước chân, trường kiếm đã ra khỏi vỏ. Nàng ta lạnh giọng nói: “Vương Tiêu, không muốn tự tìm cái chết thì mau dừng tay!”

Ngày thường Vương Tiêu đã không ưa Ân Nguyệt Hoàn, bình thường còn có chút kiêng dè nàng ta, nhưng giờ ông ta sắp trở thành minh chủ rồi, sao còn để Ân Nguyệt Hoàn vào mắt?

“Chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám ngăn cản ta?” Vương Tiêu quát một tiếng, trong tay lập tức có mũi nhọn ba mét hiện ra.

“Vù!”

Mũi nhọn như rắn độc phun nọc, thế kiếm lay động thất thường tức khắc ép lui Ân Nguyệt Hoàn.

Trong những người cùng đẳng cấp, thực lực của Ân Nguyệt Hoàn đã cực mạnh, lại thêm thiên phú không tệ, chỉ hơi yếu hơn La Chinh một chút. Nàng ta còn tu luyện kiếm điển hùng mạnh vô song, ngay cả nhân vật đã vượt qua đoạn thứ tám, thứ chín như Triệu Hạo cũng không phải đối thủ của nàng ta.

Nhưng Vương Tiêu bước vào Bỉ Ngạn cảnh đã lâu, cường giả Bỉ Ngạn cảnh một khi nghiêm túc, nàng ta lấy đâu ra cơ hội?

Tuy nàng ta có bí giả thần thông hộ thể, nhưng đối mặt với đòn đánh bất ngờ của Vương Tiêu, nàng ta chỉ có thể lui về phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trở nên tái nhợt.

“Phá!”

Đúng lúc này, La Chinh đột nhiên đứng ra.

Dung Đạo Kiếm xen lẫn uy thế mạnh mẽ bộc phát!

Đối mặt với cường giả như Vương Tiêu, La Chinh cũng khó mà chống lại, nhưng khó có thể chống lại không có nghĩa là từ bỏ!

“Dám ra tay với ta?” Vương Tiêu thấy La Chinh ra tay, trong lòng thầm vui vẻ.

Nếu La Chinh án binh bất động thì ông ta thật sự không làm gì được hắn.

Thằng nhóc này đã tự tìm đường chết, cho ông ta một cái cớ để giết hắn. Ít ra giết chết La Chinh trong tình huống này, Long thành cũng khó mà trách phạt ông ta, bởi dù sao cũng là La Chinh ra tay trước!

Mũi nhọn trong tay Vương Tiêu chợt xoay một cái, đổi hướng lao thẳng tới giữa trán La Chinh!

“Đừng!”

Thấy Vương Tiêu muốn giết La Chinh, Lăng Sương càng gấp gáp, nhất là khi cuộc xung đột này còn là do nàng gây nên.

Lúc này trong lòng Lăng Sương chỉ có hối hận. Bình thường nàng rời khỏi núi Thái Ất đều có cường giả Bỉ Ngạn cảnh thực lực hùng mạnh đi cùng, hôm nay nàng chỉ tới Long thành nên không nghĩ rằng sẽ có chuyện gì bất trắc.

Mắt thấy mũi nhọn cách mặt La Chinh chỉ còn một mét, trong Chân Ý Kiếm Các bỗng truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Ra tay với Tiểu Sương ngay trong Long thành, các ngươi không biết sống chết là gì nữa rồi?”

“Vù…”

Trong Chân Ý Kiếm Các lại có một ánh kiếm sắc bén bắn ra, mà ánh kiếm này mạnh hơn ánh kiếm của Vương Tiêu đâu chỉ gấp trăm lần?

Ánh kiếm bay vút tới, mọi người chỉ nghe được một tiếng “keng” lanh lảnh. Toàn thân Vương Tiêu đã cứng đờ một chỗ, mũi nhọn ba mét trong tay ông ta đã biến thành kiếm gãy, mà một đoạn kiếm gãy khác không biết đã bay đến tận đâu. Bàn tay cầm trường kiếm đang không ngừng run rẩy, trong ánh mắt nhìn về phía Chân Ý Kiếm Các ẩn chứa vẻ sợ hãi.

Ông ta đã nghe ra, người vừa lên tiếng chính là người cai quản Chân Ý Kiếm Các. Một năm trước ông ta từng cùng Lưu minh chủ đi tới lầu ba một chuyến, ngay cả Lưu minh chủ thực lực hùng mạnh cũng phải nơm nớp lo sợ khi đối mặt với âm thanh này.

Lời người nọ vừa nói là có ý gì? Chẳng lẽ người cai quản Chân Ý Kiếm Các biết tiểu cô nương này?

Đúng lúc ấy, thị vệ thủ hộ Long thành cũng đã bay tới, đội trưởng đội thị vệ Tả Khâm lạnh giọng quát: “Ai động thủ trong Long thành? Có biết hậu quả?”

Vương Tiêu thấy vậy bèn dứt khoát ném thanh kiếm gãy trong tay xuống, chỉ vào Lăng Sương nói: “Là nàng ta! Nàng ta một lời không hợp đã chặt đứt một cánh tay của đồ nhi ta!”

Tả Khâm nhìn Lăng Sương một cái, lạnh giọng nói: “Hắn nói thật không?”

Lăng Sương kiêu ngạo đáp: “Là ta, thì sao? Ta giết hắn thì sao nào?”

“Ngươi…”

Đã là đội trưởng thị vệ Long thành thì dù thực lực hay địa vị đều không thể nào thấp được, ngay cả đám minh chủ kia cũng không dám ăn nói với Tả Khâm như vậy.

Ngay khi sắc mặt Tả Khâm vừa sa sầm xuống, chuẩn bị phát tác thì một luồng chân nguyên truyền âm từ trong Chân Ý Kiếm Các bỗng vang lên bên tai hắn ta. Hắn ta nghe xong chân nguyên truyền âm kia, sắc mặt bỗng thay đổi, vẻ mặt lúc nhìn Lăng Sương không giấu nổi vẻ kính sợ.

“Ta làm sao?” Lăng Sương nhìn chằm chằm Tả Khâm, hỏi.

“Không, không sao cả… Ngài có thể đi” Tả Khâm cung kính nói.

Lăng Sương thấy Tả Khâm bỗng dưng thay đổi thái độ bèn liếc mắt nhìn Chân Ý Kiếm Các một cái, làm mặt quỷ xong rồi mới nói với La Chinh: “Chúng ta đi!”

Thấy Tả Khâm dễ dàng để bọn họ chạy thoát như vậy, Vương Tiêu lập tức nóng nảy, vội vàng nói: “Tả đại nhân, này, này…”

Tả Khâm căn bản không thèm phản ứng Vương Tiêu, đợi nhóm Lăng Sương đi xa rồi mới vỗ vai Vương Tiêu một cái: “Nể mặt Lưu minh chủ, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Có vài người không thể trêu chọc vào, nếu tiểu cô nương này mở miệng bảo ta giết ngươi, chỉ sợ hôm nay ta cũng chỉ có thể vâng theo. Ngươi tự giải quyết cho tốt đi”

Cho đến khi Tả Khâm dẫn đội thị vệ rời đi, Vương Tiêu vẫn ngây ra như phỗng, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, bên tai quanh quẩn lời hắn ta nói.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận