Bách Luyện Thành Thần

Chương 2903: Ký ức quan trọng

Sau khi nghe con khỉ đen này suy đoán và đưa ra kết luận ấy, vẻ mặt của hai con còn lại đều nghiêm túc và thận trọng hơnDù Thuần Khiết Giả của tộc quái mặt heo có tàn bạo đến cỡ nào đi chăng nữa cũng vẫn không thể nào ra tay với người cùng tộc mình, chuyện này căn bản không có lý do.

“Thuần Khiết Giả… Không phải đi ra từ tộc quái mặt heo?” Một con khỉ đen khác đặt nghi vấn.

“Ta cũng không rõ” Con khỉ trước đó lắc đầu bảo.

“Xem ra chuyện chúng ta đi thám thính hôm nay quả nhiên rất cần thiết!”

Lúc ba con khỉ đen đang bàn luận thì cách chúng chừng vài nghìn mét, mấy điểm sáng màu đỏ hiện ra. Ở đỉnh núi nơi đó đang có mấy con quái vật một mắt đang nằm rạp trên đất mai phục.

“Ù ù…”

Hiển nhiên chúng cũng đã phát hiện ra khỉ đen, bèn phát ra tia sáng theo một tần suất nhất định. Chúng đang muốn thể hiện ý hữu nghị.

Đám quái một mắt này phụ thuộc vào một thế lực khác, chúng và khỉ đen xưa nay nước sông không phạm nước giếng. Rất hiển nhiên, chúng cũng bị cột sáng kinh khủng kia hấp dẫn tới.

Khỉ đen vẫy vẫy tay về phía quái một mắt rồi từ từ di chuyển dọc theo đỉnh núi, hướng xuống bên dưới.

Lúc này, các sinh linh chạy đến khu vực của quái mặt heo không chỉ có khỉ đen và quái một mắt, mà các thế lực ẩn núp trong Ám vực đều đang nương theo bóng đêm, chầm chậm bước đi.

***

Dù cả sơn cốc đã bị phá hủy hết nhưng La Chinh vẫn nhìn ra được phương hướng đại khái. Chỉ cần thuận theo sơn cốc này quay về, sau đó leo lên bức tường của Di Thiên thần miếu là họ có thể bình yên rời đi.

Với thực lực của Phượng Ca bây giờ, đám khỉ đen kia chắc không dám tìm đến gây chuyện…

“Trước khi lên đường, hãy cất vật này vào nhẫn tu di của ngươi” La Chinh chỉ vào con Thanh Ngọc Cự Thú nho nhỏ kia, nói.

“Nhẫn tu di? Đó là gì vậy?” Phượng Ca tò mò hỏi.

Có lẽ vì ký ức bị ảnh hưởng quá nghiêm trọng nên thần thái của Phượng Ca không khác gì đứa nhỏ bảy, tám tuổi, vô cùng ngây thơ và hồn nhiên.

“Tự nhớ lại đi” La Chinh không vui nói.

Phượng Ca chớp mắt rồi nhẹ nhàng nâng tay lên: “Là… thế này à?”

“Ù!”

Một khung vuông màu trắng xuất hiện, nhẫn tu di liền hiện ra.

“Rầm rầm…”

Không đợi La Chinh nói gì, Ám Chi Quả Thực, ngọn nến, hồn đan và mấy tín vật Bỉ Ngạn lộn xộn lập tức rơi ra khỏi nhẫn tu di.

“Nhiều đồ thế cơ à!”

Trên mặt Phượng Ca tràn đầy vẻ ngạc nhiên và vui mừng. Nàng cầm mấy viên hồn đan lên thưởng thức.

La Chinh nhếch môi, đành phải nắm lại tay nàng và cất từng món đồ vào lại trong nhẫn tu di. Sau đó hắn nói: “Bây giờ không phải lúc để chơi, đợi chúng ta rời khỏi Ám vực rồi, ngươi muốn chơi thế nào cũng được!”

“À…” Phượng Ca nghe lời, khẽ gật đầu.

Nhưng khi La Chinh nhét con Thanh Ngọc Cự Thú nho nhỏ kia vào nhẫn tu di, Phượng Ca chăm chú nhìn nó một lúc thật lâu, trong mắt chợt hiện ra chút cảm xúc khác lạ. Nàng nói: “Ta không thể rời khỏi Ám vực”

Nghe Phượng Ca nói vậy, La Chinh thoáng sững ra rồi hỏi với vẻ quái lạ: “Tại sao lại không đi được?”

“Ta có chuyện quan trọng phải làm, chuyện này rất quan trọng, vô cùng quan trọng…” Phượng Ca đột nhiên đứng dậy rồi lập tức quay đầu chạy như bay về một hướng khác, tốc độ nhanh cực kỳ.

Ngươi có chuyện quan trọng cái khỉ khô ấy! La Chinh thầm oán trong lòng.

Nhưng Phượng Ca đang ở trong trạng thái này, La Chinh không thể nào bỏ mặc nàng không để ý. Hắn đành phải chạy theo phía sau nàng.

May mà Phượng Ca đang mặc bộ quần áo được bện từ tia sáng nên cực kỳ bắt mắt trong màn đêm tối om này, vì vậy La Chinh không sợ mất dấu nàng…

Cũng vì bắt mắt như thế mà các sinh linh trốn trong Ám vực không cần tốn quá nhiều sức đã phát hiện ra nàng.

Ba con khỉ đen núp trong một góc bí mật. Giấy vàng trên cơ thể chúng phát ra khí tức đặc biệt, có thể giúp chúng giấu kín thân thể, dùng mắt thường khó mà phát hiện ra.

“Đó là Thuần Khiết Giả!”

“Con, con người?”

“Sao có thể…”

Cả ba con khỉ đen đều có vẻ mặt như vừa gặp phải quỷ.

Trong tiềm thức, chúng vẫn xem Hổ Doãn là Thuần Khiết Giả. Khi thấy cô gái Nhân tộc tên Phượng Ca này xuất hiện, đương nhiên chúng sẽ vô cùng kinh hoảng.

Không chỉ có khỉ đen mà cả những sinh linh đang núp mình tại nơi khác cũng tỏ vẻ không hiểu và quái lạ, có trời mới biết trong tộc quái mặt heo đã xảy ra chuyện gì.

Tốc độ chạy của Phượng Ca rất nhanh, La Chinh bám theo ở đằng sau cũng khá là tốn sức. May mà nàng chưa đi được bao xa thì bỗng ngừng chân lại, ngẩn người nhìn thẳng về phía trước.

La Chinh đi qua đó mới phát hiện, Phượng Ca đang đứng trước Hắc Đàm!

“Hắc Đàm…”

La Chinh nhìn vũng bùn đen sì kia, trong lòng hơi e ngại. Mặc dù đám Thanh Ngọc Trùng không thể lấy mạng hắn, nhưng đợt trải nghiệm ấy đủ khiến hắn khắc ghi cả đời.

Sau khi Phượng Ca phóng ra cột sáng đó, các dãy núi xung quanh đều bị san thành đất bằng, nhưng Hắc Đàm thì vẫn được bảo toàn vẹn nguyên.

“Phượng Ca căn bản không biết đến sự tồn tại của Hắc Đàm. Nàng vẫn luôn lặp đi lặp lại bảo có chuyện quan trọng, ký ức ấy chắc không phải của Phượng Ca mà là của Hổ Doãn” La Chinh nhanh chóng đoán ra.

Đối với Hổ Doãn, chuyện này chắc chắn cực kỳ quan trọng, cho nên ký ức mới khắc sâu đến vậy.

Xem ra Hắc Đàm tuyệt đối không chỉ để cung cấp thức ăn cho bạch tuộc…

“Phượng Ca, rốt cuộc chuyện gì mà quan trọng thế?” La Chinh đứng cạnh, hỏi.

Phượng Ca nhìn chằm chằm vào Hắc Đàm, nói: “Ta muốn vào…”

“Dưới Hắc Đàm này có một loại côn trùng rất độc, nếu ngươi vào thì e là…”

Trong lúc La Chinh còn đang thuyết phục, Phượng Ca đã nhảy ùm xuống Hắc Đàm, lặn thật sâu xuống dưới đáy Hắc Đàm.

“Chuyện này…”

Mặc dù thân thể Phượng Ca rất mạnh, nhưng chưa chắc đã kháng lại được nọc độc của Thanh Ngọc Trùng. La Chinh thấy vậy bèn nhảy vào Hắc Đàm theo nàng.

Sau khi vào Hắc Đàm rồi, hai mắt La Chinh không thể nào thấy rõ cảnh vật xung quanh, vả lại trong đây đặc quánh nên hắn muốn lặn xuống cũng rất khó.

Trong lúc cấp bách, hắn bắt lại chân ngọc của Phượng Ca, để nàng kéo mình một mạch xuống dưới.

Trăm mét…

Ba trăm mét…

Một nghìn mét…

Trước đó, khi La Chinh bị bạch tuộc cột vào tấm sắt ném vào Hắc Đàm, hắn chỉ rơi xuống độ sâu khoảng chừng hai, ba trăm mét. Khi ấy La Chinh còn tưởng mình sắp chạm đến đáy Hắc Đàm rồi.

Nhưng bây giờ, Phượng Ca kéo hắn lặn xuống lâu như vậy mà vẫn chưa chạm được đến đáy, lúc này hắn mới biết Hắc Đàm này sâu hơn hắn tưởng rất nhiều.

Trên đường đi, mấy con Thanh Ngọc Trùng hay Thanh Ngọc Cự Thú mà La Chinh lo sợ lại không hề xuất hiện. Họ cứ lặn xuống đến được hơn mười nghìn mét thì Phượng Ca bỗng ngừng lại, La Chinh vươn tay ra sờ soạng xuống bên dưới thì chạm được đến phần đáy. Cảm giác nơi bàn tay nhẵn bóng mà lạnh buốt, giống hệt như Thanh Ngọc Cự Thú.

“Rốt cuộc dưới đáy này là thứ quỷ gì, tiếc là mình không nhìn thấy…”

Lúc La Chinh đang nghĩ vậy thì bên cạnh bỗng lóe lên vầng sáng màu trắng.

Trong nháy mắt khi vầng sáng ấy xuất hiện, bùn đen dưới đáy Hắc Đàm lập tức tiêu tan. Chỉ có điều, bùn đen dưới đáy vừa biến mất thì bùn đen ở bên trên đương nhiên sẽ chảy tràn xuống, nhưng Phượng Ca liên tục dùng năng lực của mình duy trì vầng sáng xung quanh, cứ thế tạo ra một không gian tạm thời ở tít dưới đáy Hắc Đàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận