Bách Luyện Thành Thần

Chương 3821: Giác ngộ về việc đối mặt với sự sống chết

La Niệm vốn vô cùng tự tin, song khi nghe đến mấy chữ “cái giá chính là mạng sống” thì rốt cuộc gương mặt cũng tái đi“Xác suất bị chết lớn cỡ nào?” La Niệm hỏi.

Tiết trưởng lão nghiêng đầu suy tư một chút: “Không tính số người đã hy sinh trước Á Niên, chỉ tính từ sau Á Niên thôi thì người tiến vào trong ống khói có khoảng hơn hai triệu, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, không một ai thành công cả. Nếu ngươi nhất định muốn ta đưa ra cho ngươi một xác suất, vậy xác suất thành công chính là bằng không”

“Vậy, vậy là chết chắc rồi?” La Niệm run rẩy hỏi.

“Gần giống vậy. Với lại hơn hai triệu người này cơ bản đều là tinh nhuệ do sáu đại tộc chọn ra, là tộc nhân thông minh nhất” Tiết trưởng lão nói.

La Niệm im lặng.

Những gì cậu trải qua rất khác với La Chinh, ngay từ nhỏ cậu đã lớn lên trong hoàn cảnh được bảo bọc nuông chiều, dù có gặp phải vài trở ngại nho nhỏ nhưng chưa bao giờ phải đối mặt với sinh tử.

Lúc nghe được hậu quả nghiêm trọng này, trong lòng cậu gần như đều bị nỗi sợ chiếm hết.

Tiết trưởng lão nói vậy là muốn quan sát phản ứng của La Niệm, ông nói tiếp: “Phụ thân ngươi La Chinh làm mất thanh kiếm kia, hơn nữa còn làm mất vào trong tay ‘kẻ trông giống loài người’ nữa. Ngươi có biết chúng ta phải đối mặt với gì không?”

“Đối mặt với một đối thủ khó thắng” La Niệm trả lời.

“Không phải là khó thắng, mà là chúng ta đều phải đối mặt với cái giá là mạng sống của mình. Nói cách khác, tất cả mọi người đều phải chết” Tiết trưởng lão nghiêm mặt nói.

Lời này khiến La Niệm càng hoảng hốt hơn, cậu hỏi: “Vậy phụ thân ta thì sao? Mẫu thân ta nữa?”

“Mọi tồn tại đều sắp bị hủy diệt, mọi vật chất đều bị hạ thấp. Phụ thân ngươi, mẫu thân ngươi tất nhiên cũng chạy không thoát” Tiết trưởng lão nói thêm.

Trong lòng La Niệm càng hoảng loạn hơn: “Cái này, cái này… Ta muốn trở về! Ta muốn về cạnh phụ thân mẫu thân ta!”

Đã biết thời gian không nhiều, điều đầu tiên mà La Niệm nghĩ đến chính là rời đi.

Cậu xa cách bọn họ đã khá lâu rồi, nói không nhớ họ là giả. Dù sao ngay từ đầu cậu đến đây là với thái độ vui chơi, bây giờ sau khi đột ngột nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc thì tất nhiên ý nghĩ sẽ có sự chuyển hướng rất lớn.

Thật ra lúc Khổ Thụ và La Niệm kết nối với nhau, Khổ Thụ đã kể rất rõ mọi chuyện rồi, khi ấy La Niệm cũng ý thức được tầm quan trọng của mình. Chỉ có điều, Khổ Thụ không muốn khiến La Niệm bị áp lực quá lớn nên chỉ nói với cậu là nhiệm vụ này cực kỳ quan trọng, chứ ông không nói toẹt ra chuyện sinh tử với La Niệm.

Bây giờ Tiết trưởng lão vén tấm màn ấy lên, La Niệm khó mà chịu đựng được.

“Quay về cũng chết thôi. Ngươi nhẫn tâm nhìn phụ thân mẫu thân mình chết như vậy sao?” Tiết trưởng lão lại hỏi.

Tiết trưởng lão sống nhiều năm như vậy rồi, ông sớm đã nhìn thấu lòng người. Mặc dù ông và La Niệm chỉ mới tiếp xúc một thời gian ngắn thôi nhưng đã dò ra cá tính của cậu.

Kiêu ngạo, tự phụ, ham chơi, không có trách nhiệm, nhưng cậu thông minh và có được tài năng không tầm thường. Tiết trưởng lão nhất định sẽ không bỏ qua tài năng này, cho nên ông mới miêu tả tình hình vô cùng nghiêm trọng đến vậy.

“Chứ còn làm sao được nữa!” La Niệm thất thố hét lớn.

Tiết trưởng lão vươn móng vuốt đặt lên bờ vai La Niệm: “Đương nhiên còn có cách!” Ngón tay ông chỉ vào ống khói: “Phụ thân ngươi có được Khởi Nguyên Thần Huyết, nhưng hắn thiếu vật còn lại. Chỉ khi phụ thân ngươi lấy được vật này thì mới có thể thay đổi cục diện. Đây là cơ hội duy nhất!”

“Nhưng thất bại là sẽ chết…” Giọng La Niệm hơi run, thậm chí mang theo chút nghẹn ngào.

La Niệm cũng giống tất cả những thiếu niên khác, trong lòng đều có một giấc mộng đi cứu thế giới và trở thành đại anh hùng, có điều cậu chưa bao giờ nghĩ rõ muốn thực hiện giấc mộng này thì phải trả giá những gì.

“Thất bại, chết. Thành công, sống!” Tiết trưởng lão nghiêm nghị nói.

Đối với Tiết trưởng lão, đối với Quỷ Quyệt và các Bất Hủ cảnh đã sống trong hỗn độn vô số năm, họ đều có thể nghĩ rõ mối quan hệ nhân – quả ngay từ ban đầu nên sẽ không hề do dự mà dũng cảm quên mình, thậm chí hy sinh chính bản thân. Đông Hoàng là vậy, Nữ Oa là vậy và Khương Tử Nha cũng là vậy, bao gồm cả nhóm Điểu Chủ, Nhân Linh cũng đều có giác ngộ ấy.

Nhưng La Niệm thì không.

“Ta không muốn! Ta muốn trở về! Ông đưa ta trở về, về thế giới hỗn độn, ta muốn gặp phụ thân mẫu thân ta!” La Niệm che mặt, nói.

“Ngươi không thể quay về, đừng nói về Chủ Giới hay quay về thế giới thứ cấp mà ngay cả quảng trường này ngươi cũng không đi ra được. Ngươi nhìn đường cong bên dưới chân ngươi xem, chỉ cần bước ra một bước thôi là ngươi chết chắc!” Tiết trưởng lão chỉ chỉ dưới chân La Niệm.

Toàn bộ quảng trường đều là một cùng đất cấm đâu đâu cũng ẩn chứa nguy hiểm chết người, mọi sinh linh đều chỉ có thể ở lại trong phạm vi có hạn.

“Vụt!”

La Niệm vội lùi về sau hai bước, cuối cùng đâm sầm vào vách tường. Cậu nhìn chằm chằm đường cong, trong mắt toàn là vẻ hoảng sợ giống như đang nhìn Tử Thần.

“Phòng này chỉ có thể chứa mười người, vượt quá số lượng ấy là mọi người cũng sẽ chết. Cho nên hôm nay phải có một người đi vào trong ống khói kia, ngươi bằng lòng làm nhân vật đó không?” Tiết trưởng lão tiếp tục ép hỏi.

“Ta không muốn! Ta không đi đâu!” La Niệm lại hét lên.

Ở nơi hở chút là phải chết như này, cậu gần như phát điên.

“Ngươi không đi, ta cũng không đi, mọi người chết cùng nhau thì sao?” Tiết trưởng lão lại hỏi.

“Ta cứ không đi đấy!” La Niệm kháng cự.

Nhìn gương mặt xám ngoét như tro tàn của La Niệm, khóe miệng Tiết trưởng lão hơi cong lên thành một nụ cười mỉm. Ông không để ý La Niệm nữa mà quay lưng đi, vẫy tay với ai đó bên trong kiến trúc hình bầu dục.

Những tộc nhân Hung tộc này đều do Tiết trưởng lão dạy bảo huấn luyện, chúng cũng giống như quái vật nhỏ lúc trước, từ khi tiến vào đây đã không có ý định sống sót rời đi. Chúng đều tự nguyên kính dâng mạng sống vì tộc của mình.

Một tộc nhân Hung tộc trong đó đi tới, đứng trước đường cong màu lục.

Tiết trưởng lão nói với La Niệm: “Lúc đầu ta đã tính chính xác sẽ có mười người ở lại đây, nhưng bởi vì thêm ngươi nên nó phải đi chịu chết. Mặc dù nó là dị tộc nhưng cũng có cha mẹ huynh đệ, cũng rất yêu và quyến luyến thế giới này, nhưng vì toàn Hung tộc mà nó không thể không hi sinh chính mình, giành lấy chút khả năng mong manh kia!”

La Niệm tay chân vô lực nhìn tộc nhân Hung tộc rời đi, thuận theo hai đường cong màu lục quanh co khúc khuỷu tiến lên, hướng đến khu vực chính giữa quảng trường khổng lồ rồi cuối cùng không do dự bước vào trong ống khói to lớn.

Một vòng sáng màu lục hiện ra trên rìa ống khói, vòng sáng này thuận theo ống khói leo dần lên trên, mười mét, hai mươi mét, ba mươi mét…

Khi vòng sáng màu lục đi được một phần ba ống khói thì biến mất, thay vào đó là một vòng ánh sáng màu đỏ.

Tiết trưởng lão nhắm mắt lại, tiếc hận nói: “Nó chết rồi”

La Niệm sững sờ nhìn cảnh tượng này, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Nhanh vậy sao?”

“Chứ ngươi tưởng thế nào?” Tiết trưởng lão hừ một tiếng.

Các tộc nhân Hung tộc khác đều đứng dậy và đặt nắm đấm lên trước ngực mình, mặc niệm cho kẻ vừa chết.

Chúng đã quá quen với tình cảnh này, nhưng nhìn đồng tộc của mình chết đi thì trong lòng chúng vẫn ngập tràn bi thương.

“Thứ kia đã khó lấy đến vậy thì tại sao cứ nhất định phải lấy” La Niệm tức giận.

“Cũng giống với lý do của ngươi thôi, nếu chúng ta không lấy được mà bị chủng tộc khác lấy thì Hung tộc sẽ diệt vong” Tiết trưởng lão nhún vai.

Lớp ngăn cách giữa các chủng tộc là không thể xóa bỏ, luật rừng chi phối tuyệt đối mọi thứ ở đây.

Tiết trưởng lão nói xong thì quay người, tiến vào trong kiến trúc hình bầu dục.

Từ khi nhìn thấy La Niệm, ông biết ngay rằng cơ hội của mình đã tới. Ông đợi ở đây lâu vậy rồi, cuối cùng Hung tộc vẫn không thể sinh ra một kỳ tài kinh trời đột đất, nhưng Thâm Không lại đưa một nhân vật như vậy đến trước mặt ông.

Ông cố ý muốn tạo áp lực cực lớn cho La Niệm, đồng thời muốn để La Niệm có thể gánh được áp lực này. Chỉ có trong trạng thái ấy, lòng trách nhiệm của La Niệm mới được kích động ở mức độ lớn nhất.

Bây giờ áp lực đã đủ rồi, còn lại chỉ dựa vào bản thân La Niệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận