Bách Luyện Thành Thần

Chương 2060: Phe cánh

Trước mắt, đại đa số chân thần đã đề tên của họ lên bên trên tấm bia đáThấp nhất là độ cao bốn mươi trượng, cao nhất là La Yên với độ cao chín mươi hai trượng…

Rất nhiều chân thần thử tới mấy lần, người thử nhiều nhất là một vị đệ tử của gia tộc quyền thế. Gã đã thử khoảng chừng mười lần, nhưng thành tích tốt nhất cũng chỉ tới độ cao sáu mươi lăm trượng mà thôi.

Cuối cùng, vị đệ tử của gia tộc quyền thế này cũng từ bỏ, chỉ có thể nhìn ghi chép độ cao mà những người khác liên tục đột phá rồi thở dài.

Khi La Chinh cầm phi kiếm bước ra, Đông Phương Quỷ cũng lập tức bước tới.

Kiếm Ngao nhìn thấy Đông Phương Quỷ bước tới thì vẻ mặt lập tức sa sầm xuống.

Tuy nói không có quy định cấm nhiều chân thần đồng thời bay lên phía đỉnh của tấm bia đá màu xanh.

Nhưng tên Đông Phương Quỷ – kẻ được cho là nhân vật thủ lĩnh của liên minh các gia tộc quyền thế trong vùng đất Đạo Tranh này – vẫn luôn ẩn nhẫn không ra tay.

Bây giờ, sau khi thấy La Chinh chuẩn bị hành động thì Đông Phương Quỷ lại xông tới luôn, khó tránh khỏi làm cho Kiếm Ngao cảnh giác.

“Đông Phương Quỷ, nếu ngươi muốn khắc tên lên bia đá thì đợi La Chinh huynh khắc xong tên rồi tính, cần gì phải cùng lên” Kiếm Ngao tiến về phía trước một bước, nhìn chằm chằm vào Đông Phương Quỷ. Lời này của hắn ta không hề khách khí chút nào.

“Vì sao Đông Phương Quỷ ta lại phải tụt lại phía sau người khác?” Đông Phương Quỷ cười lạnh.

Suốt dọc đường y đều nín nhịn, nhưng không có nghĩa là y sợ Kiếm Ngao.

“Nếu ngươi đã không muốn tụt lại phía sau người khác thì ngươi có thể lên trước” Kiếm Ngao giơ tay làm động tác mời, sau đó trừng mắt nhìn La Chinh.

Đương nhiên, La Chinh hiểu rõ ý của Kiếm Ngao.

Tên Đông Phương Quỷ này sớm không tới, muộn không tới, lại đợi đến bây giờ. Nếu nói y không có mưu đồ gì thì chẳng ai tin.

Đương nhiên Đông Phương Quỷ không vui, y cười ha hả: “Lên trước hay lên sau là quyền tự do của ta, ta cần gì phải nghe lời ngươi nói”

Nghe ý này, rõ ràng y muốn lên cùng La Chinh.

Kiếm Ngao vốn định tiếp tục khích tướng, không ngờ La Chinh lại nhẹ nhàng khoát tay ngăn lại: “Thôi kệ đi, Kiếm Ngao đại ca” Hắn lạnh lùng liếc nhìn Đông Phương Quỷ: “Đã có người thích theo sau La mỗ như thế, cứ kệ y đi”

Sau khi nói xong, La Chinh khẽ lật bàn tay, giơ một ngón tay ra nhấn xuống thanh phi kiếm kia.

Cơ thể hắn nhoáng lên một cái, đã đứng vững trên phi kiếm.

“Vèo”

Kèm theo một tiếng động chói tai, La Chinh bắn thẳng lên không trung.

Nhìn thấy La Chinh xuất phát, Đông Phương Quỷ cũng đột nhiên lao lên cao, theo sát sau lưng La Chinh.

Ngay khoảnh khắc y bay lên khỏi mặt đất, ánh mắt đám người Mục Huyền, Phương Kính, Đông Phương Khí, Đông Phương Tịch cũng lóe sáng.

Nhóm chân thần thuộc liên minh các gia tộc quyền thế đều nhận được truyền âm chân nguyên của Đông Phương Quỷ: “Nếu như ta ra tay với La chinh ở trên tấm bia đá, các ngươi cũng phải ra tay ngay”

Sự quyết đoán của Đông Phương Quỷ không tệ.

Nếu như y có thể dùng thực lực của mình cộng với Ly Tán Tụ Linh Châm để vượt qua hai huynh muội La Chinh và La Yên, đó chính là tình huống tốt nhất.

Như vậy, y sẽ đại diện cho Đông Phương gia giành được truyền thừa Đạo Tranh, còn tính mạng của hai huynh muội La Chinh và La Yên cũng sẽ không còn quan trọng nữa.

Nhưng một khi bản thân y không thể vượt qua hai người này, thì y sẽ lập tức lựa chọn ra tay, đánh cược lần cuối cùng.

Đến lúc đó đám người trong liên minh các gia tộc quyền thế Đông Phương, Đường, Lãnh, Phương, Mục, đương nhiên sẽ cùng ra tay với y.

Kiếm Ngao nhìn bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau thì cũng nở nụ cười lạnh lẽo.

“Đệ tử Kiếm tộc, bày trận”

Đám đệ tử Kiếm tộc thấy rất kỳ quái, nhưng vẫn bày kiếm trận ra trước.

Kiếm Ngao còn quyết đoán hơn cả Đông Phương Quỷ.

Nếu mục tiêu của Đông Phương Quỷ là ngăn cản chuyến đi Đạo Tranh này, vậy thì cơ hội duy nhất của bọn họ chính là ra tay vào lúc này.

Mặc dù hai bên vẫn chưa vạch mặt nhau, nhưng Kiếm Ngao phải đề phòng trước.

“Kiếm Ngao, các ngươi bày kiếm trận ra là có ý gì?” Mục Huyền hỏi với sắc mặt âm trầm. Bọn họ thực sự không ngờ Kiếm Ngao lại phản ứng nhanh như vậy.

Kiếm Ngao nhìn Mục Huyền với dáng vẻ biếng nhác: “Thích thế, không được à?”

Mục Huyền trợn trừng mắt, hắn ta cảm thấy vòng xoáy trong cơ thể mình khẽ chấn động.

Mục Huyền ngẩng đầu nhìn lên, Đông Phương Quỷ đã vượt qua được bức tường vô hình xuất hiện ở độ cao bốn mươi trượng kia.

Dựa vào thực lực của Đông Phương Quỷ, chỉ riêng thực lực của y cũng đủ để vượt qua tầng trở ngại kia một cách dễ dàng. Bây giờ ngưng tụ tu vi của bảy chân thần cấp cao thì y lại càng không cần phải lo lắng, trực tiếp cứng đối cứng với bức tường vô hình này.

“Sao khí thế của Đông Phương Quỷ lại bỗng nhiên mạnh lên nhỉ?”

“Ta có thể cảm nhận loáng thoáng được hơi thở đại viên mãn từ trên người y. Trong vùng đất Đạo Tranh, không thể nào có chuyện đột phá được”

“Phải, hơi thở mà y tản ra đã vượt xa khỏi phạm vi của chân thần cấp cao”

Đông Phương Quỷ cũng cảm thấy trong ngực mình tuôn ra từng luồng sức mạnh mênh mông, dường như lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn. Lúc này, thậm chí Đông Phương Quỷ còn sinh ra ý nghĩ lập tức tóm lấy La Chinh, xé xác hắn ra.

So với Đông Phương Quỷ, tốc độ của La Chinh chậm hơn rất nhiều. Nhưng lúc vượt qua độ cao bốn mươi trượng, đối mặt với bức tường vô hình kia, trông hắn lại có vẻ nhẹ nhàng hơn.

Hoặc cũng có thể nói, hắn vốn chẳng hề có phản ứng nào khác, cứ thế đâm thẳng qua.

“Ồ? Hắn vượt qua bức tường vô hình ở độ cao bốn mươi trượng kia thế nào vậy?”

“Hình như hắn vốn không đụng phải nó”

“Có phải vừa rồi, Đông Phương Quỷ đụng vỡ rồi không?”

“Sao có thể chứ? Đây chẳng qua chỉ là một bức tường sức mạnh vô hình mà thôi, đụng vỡ sẽ khôi phục lại một cách nhanh chóng”

Đám người phía dưới nghĩ mãi vẫn không thông.

Sau khi La Chinh đột phá độ cao bốn mươi trượng, hắn vẫn giẫm lên phi kiếm bay lên cao một cách chậm rãi.

Về phần Đông Phương Quỷ, chỉ trong nháy mắt y đã vọt tới độ cao sáu mươi trượng, nhưng tốc độ đột nhiên trở nên chậm hơn rất nhiều.

Khoảng cách giữa La Chinh và y cũng nhanh chóng rút ngắn.

“Thật ra, ngươi không cần cố gắng chờ ta đâu” La Chinh thờ ơ cười nói.

Đông Phương Quỷ lạnh lùng lườm La Chinh một cái, cười nhạt: “Ta chờ ngươi bao giờ chứ?”

“Nếu có thể vượt qua, mọi người đều bình an vô sự. Nếu ngươi không vượt qua được, ngươi sẽ ra tay với ta, đúng không?” La Chinh nói với giọng thản nhiên.

Nghe thấy lời này, Đông Phương Quỷ thầm thấy kinh hãi.

Suy tính của y không phải quá khó đoán, nhưng cho dù đoán được thì sao chứ? Trừ phi La Chinh từ bỏ ngay lúc này, nếu không vẫn chẳng thay đổi được kết quả.

“Hừ!” Đông Phương Quỷ hừ lạnh một tiếng, khí thế trong cơ thể đột nhiên bạo phát.

Tốc độ của y lập tức tăng nhanh gấp ba lần, kéo giãn khoảng cách với La Chinh chỉ trong nháy mắt. Chẳng mấy chốc, y đã đột phá độ cao bảy mươi trượng, lao thẳng tới độ cao tám mươi trượng.

Còn La Chinh vẫn mang bộ dáng thong thả, giẫm lên phi kiếm chậm rãi bay lên, nét cười hờ hững vẫn hiện trên gương mặt.

Bên trong thần thành Hoá Kiếm, vẻ mặt Vũ Thái Bạch để lộ ra đôi chút hồi hộp.

“Không ngờ trong tay tên Đông Phương Quỷ kia lại có một bộ Ly Tán Tụ Linh Châm” Kiếm Lôi Đình nói một cách bình thản.

Kiếm Vô Ngân thở dài: “Trong Đông Phương gia, số lượng Ly Tán Tụ Linh Châm không nhiều. Nếu tên Đông Phương Quỷ này vượt qua La Yên thì phải làm sao?”

Sau khi Mặc Nam trồng mắt Động Sát xuống, đương nhiên những cường giả này có thể nhìn thấy rõ ràng hơn.

Việc Đông Phương Quỷ lặng lẽ phân phát bộ châm vàng châm bạc này không thể tránh khỏi tai mắt của bọn họ.

“Một bộ Ly Tán Tụ Linh Châm chỉ có bảy cái, tối đa cũng chỉ làm thực lực tăng lên gấp đôi mà thôi. Chưa chắc dựa vào bảo vật này là có thể lật ngược tình thế” Vũ Thái Bạch nhíu mày nói.

Tuy nói thế nhưng rõ ràng Vũ Thái Bạch không hề vui vẻ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận