Bách Luyện Thành Thần

Chương 3797: Đại Sai Tưởng Phủ biến mất

Xà Linh Vương không nói hai lời, trực tiếp lướt đi trong đám mây đen này và tấn công La Chinh lần nữaHiện giờ La Chinh đang bị thương nặng, thân thể vô cùng tàn tạ.

Nó muốn đánh giết La Chinh trước khi La Chinh chữa trị xong!

Ngay khoảnh khắc khi Xà Linh Vương kích hoạt Xác Suất Cực Thái, trước mặt La Chinh lập tức xuất hiện hơn nghìn Xà Linh Vương. Những Xà Linh Vương này chồng lên nhau chi chít nhưng lại không ảnh hưởng lẫn nhau.

“Vù vù…”

Chi chít Xà Linh Vương quơ lưỡi đao màu đen, tấn công về phía La Chinh.

Nếu là trước đây, La Chinh không thể thấy rõ cách thức tấn công của Xà Linh Vương, nhưng giờ phút này hắn thấy rất rõ.

Gần hai nghìn lưỡi đao màu đen chém về phía La Chinh, nhưng những lưỡi đao ấy còn chưa chạm đến La Chinh thì hắn đã biến mất.

Một giây sau…

Thân hình La Chinh xuất hiện ở rìa đám mây đen, hơn nữa không phải chỉ có một La Chinh mà có đến một nghìn.

Một nghìn La Chinh phân bổ với khoảng cách đều nhau ở phần rìa đám mây đen này, hình thành một vòng tròn.

“Số lượng nhiều nhất trong đám mây đen này chính là một nghìn? Hình như ta không thể nào vượt qua… Vậy ngươi cũng không vượt qua được” Một nghìn La Chinh lên tiếng cùng lúc.

“Bớt lải nhải đi!” Xà Linh Vương thẹn quá hóa giận.

Nó cũng tản ra mười nghìn thân hình, mỗi một Xà Linh Vương đối phó với một La Chinh.

Lưỡi đao màu đen chém thẳng xuống…

“Soạt!”

La Chinh không đỡ mà biến mất lần nữa…

Trong đám mây đen này, mọi chuyển động đều có xác suất đặc biệt, không thể nào dự đoán trước. Mặc dù Xà Linh Vương cũng có được Xác Suất Cực Thái, nhưng nó cũng không thể nào dự đoán động tĩnh tiếp theo của La Chinh, đương nhiên hơn nghìn Xà Linh Vương đồng thời chém một nhát đao ra chỉ rước lấy thất bại.

Một giây sau, La Chinh lại xuất hiện ở giữa đám mây đen, một nghìn “hắn” nhập lại thành một “hắn”. Bây giờ hắn đã có thể thu lại hoặc phóng ra rất tự nhiên.

Sau khi cùng kích hoạt Xác Suất Cực Thái, đôi bên lại rơi vào thế giằng co.

Đám người trên địa đàn cùng đám Xà Linh dưới địa đàn càng hoang mang hơn nữa. Lúc trước, mặc dù họ không thể thấy Xà Linh Vương nhưng những đòn tấn công như mưa rào của Xà Linh Vương vẫn tạo ra tiếng vang chói tai, ít nhiều gì đây cũng là một kiểu chứng minh rằng đôi bên đang chiến đấu.

Bây giờ thì hay rồi, La Chinh và Xà Linh Vương đều biến mất, ngay cả âm thanh cũng chẳng thấy đâu. Cách thức chiến đấu của hai kẻ này đã không phải là thứ mà họ có thể hiểu được nữa.

“Hay là… họ đánh đến nơi khác rồi?”

“Ngay cả khí tức cũng biến mất, quá quái dị!”

“Hình như La Chinh cũng lĩnh ngộ được thân pháp giống Xà Linh Vương rồi. Đừng lo, ta tin hắn thắng được!”

Sau khi cả hai bên đều mất đi người lãnh đạo, bầu không khí mới dịu đi một chút. Lúc này các Nhân Linh Thân Thần Cương cùng Hắc Phủ tướng mới leo lên trên địa đàn, đi đến trước mặt Thương Giác.

“Tại hạ Thân Thần Cương bái kiến Thương lão!”

“Tại hạ Hắc…”

Mặc dù Thương Giác chỉ là một lão nô bên cạnh Khổ Thụ nhưng địa vị của ông trong Nhân Linh Môn không hề thấp, thậm chí vào rất nhiều thời điểm còn có thể thay thế Nhân Linh Vương chủ trì đại cục.

Trước đó, sau khi Nhân Linh ba phủ phát hiện ra Thương Giác, trong lòng họ đều kích động vô cùng, nhưng vì khi đó họ bị nhốt trong không gian nên không thể đi lên chào hỏi được.

Thương Giác nhìn các Nhân Linh xung quanh một chút rồi thở dài nói: “Nhân Linh bị trói buộc tại thế giới này chỉ còn lại các ngươi thôi sao?”

“Ngoại trừ bọn ta, còn có hai trăm Thế Giới Kiến Tạo Giả” Thân Thần Cương đáp.

Mặc dù Thế Giới Kiến Tạo Giả là kẻ đi khai thác của Nhân Linh Môn nhưng địa vị không phải quá cao, không thuộc về hàng ngũ những nhân vật quan trọng.

“Không còn ai nữa à?” Thương Giác lại hỏi.

“Không” Thân Thần Cương nói rất khẳng định.

Nhân Linh ba phủ rong chơi trong Bỉ Ngạn này đâu phải mới ngày một ngày hai, mặc dù vẫn luôn phải chấp hành mệnh lệnh của Xà Linh Môn nhưng họ cũng thầm bí mật điều tra. Hiện giờ xem ra không còn Nhân Linh nào tồn tại nữa.

“Ôi…” Thương Giác thở dài một hơi.

Thân Thần Cương nghĩ một lúc rồi bỗng hỏi: “Thương lão muốn tìm các trưởng lão của Đại Sai Tưởng Phủ sao?”

“Ừ” Thương Giác gật đầu.

Trong Nhân Linh Môn, Đại Sai Tưởng Phủ ngang hàng với Thập Phương Phủ nhưng tác dụng thì quan trọng hơn Thập Phương Phủ nhiều.

Thập Phương Phủ tập hợp tinh nhuệ trong toàn Nhân Linh Môn, ví như Thập Phương Phủ chủ nổi tiếng vang dội có thực lực gần bằng Khổ Thụ, nhưng sở dĩ tinh nhuệ của Thập Phương Phủ mạnh mẽ hầu như đều nhờ Đại Sai Tưởng Phủ ban cho.

Nhân Linh hùng mạnh nhất đều sẽ tiến vào Thập Phương Phủ, nhưng còn Nhân Linh hùng mạnh và thông minh thì nhất định sẽ vào Đại Sai Tưởng Phủ.

Khổ Thụ bị nhốt, Thương Giác đều gửi gắm hầu hết hy vọng vào Đại Sai Tưởng Phủ, cũng chỉ có họ mới có chút khả năng nhỏ nhoi là cứu được Khổ Thụ đại nhân.

Chỉ có điều, kết cục lại vượt ra ngoài dự đoán của Thương Giác.

Thanh niên tới cứu Khổ Thụ không đến từ Đại Sai Tưởng Phủ, cũng không phải Thập Phương Phủ, thậm chí còn không phải là một Nhân Linh mà chỉ là một Nhân tộc. Ông cảm thấy chuyện này quá khó tin.

“Ôi, theo suy đoán của bọn ta thì e rằng Đại Sai Tưởng Phủ đã bị diệt sạch toàn quân” Thân Thần Cương cũng thở dài một tiếng.

Dù sao suốt bao năm qua họ cũng không tìm ra được bất cứ tung tích nào. Trừ khi những Nhân Linh trong Đại Sai Tưởng Phủ đã chết, không thì sao có thể ẩn nấp lâu như vậy?

“Có điều bây giờ rốt cuộc cũng có hy vọng, vị Nhân tộc tên La Chinh này có thể đối đầu trực diện với Xà Linh Vương, nếu Khổ Thụ đại nhân biết thì chắc chắn ngài sẽ rất vui mừng” Trên mặt Thương Giác nở nụ cười.

Mặc dù La Chinh chưa đánh bại Xà Linh Vương, nhưng dù gì cũng đã cứu Nhân Linh Môn ra khỏi hoàn cảnh tuyệt vọng.

“Hi vọng hắn có thể thắng” Thân Thần Cương cũng nói.

Trận chiến này quá quan trọng đối với họ.

Xà Linh Vương cùng La Chinh biến mất gần nửa nén nhang rồi sau đó bỗng nhiên có một tiếng “Keng” giòn giã vang lên bên tai mọi người.

“Lại đánh nữa rồi à?”

Tất cả mọi người đều giật mình, ánh mắt và thần thức càn quét khắp bốn phía, ngay sau đó tìm ra hai bóng hình ở ngay trên bãi đất trống trước địa đàn.

Hai lưỡi đao màu đen của Xà Linh Vương ép xuống, La Chinh thì gác ngang trọng kiếm Bất Quy Tắc trên đỉnh đầu, mặt đầy ý cười. Hắn nói: “Đuổi giết lâu vậy rồi, đến lượt ta nhé?”

Khởi Nguyên Thần Huyết đã chữa lành hoàn toàn cho cơ thể hắn, bây giờ đã đến lúc đánh trả.

Hắn vừa nói dứt lời…

Một người một rắn lại biến mất trong tầm mắt mọi người lần nữa.

Âm thanh như kim loại ma sát kéo dài mãi không ngừng lại vang lên.

“La Chinh lành hết vết thương rồi!”

“Bây giờ hắn bắt đầu phản kích lại à?”

“Với thương thế nghiêm trọng như vậy mà vẫn tránh được mọi đòn tấn công của Xà Linh Vương, trạng thái hiện giờ của La Chinh… mạnh quá!”

Những người ở đây đều có trí tuệ siêu việt, khi thế cục có bất kỳ một biến hóa nào dù rất nhỏ, họ vẫn có thể nhìn ra ngay.

Trong đám mây đen…

Bóng dáng của La Chinh và Xà Linh Vương đang không ngừng chớp lóe. Tốc độ của đôi bên không thể nói là nhanh mà cũng không thể nói là chậm, bởi vì tốc độ trong mắt người bình thường không hề tồn tại trong đám mây này.

Từng vị “La Chinh” tiến lại gần sát từng “Xà Linh Vương”. Động tác của mỗi một La Chinh đều khác biệt, trọng kiếm Bất Quy Tắc chém xuống, đâm ngang, xoáy tròn…

Xà Linh Vương dùng hai lưỡi đao đỡ kiếm, phòng thủ và điên cuồng phản kích…

Chỉ trong một hơi thở, đôi bên đã giao đấu hơn mười nghìn lần!

“Dù ngươi đã lĩnh ngộ Xác Suất Cực Thái thì sao chứ? Cuối cùng cũng chỉ có thể đánh ngang tay, ngươi làm gì được ta?” Xà Linh Vương mở miệng nói.

Vẻ mặt La Chinh rất bình tĩnh, mang theo ý cười nhàn nhạt. Hắn nói: “Vị đứng sau lưng ngươi kia chỉ ban cho ngươi Xác Suất Cực Thái à?”

“Có ý gì?”

Xà Linh Vương không biết tại sao La Chinh lại hỏi câu đó, nhưng trong lòng nó có dự cảm rất xấu.

“Thần thông đến từ thế giới ngăn thứ năm mạnh mẽ phi phàm, nhưng chỉ có được một môn Xác Suất Cực Thái thì hơi tiếc…”

La Chinh nói, một tay hắn cầm chuôi kiếm, một tay đỡ lấy thân kiếm, trong khe hở của trọng kiếm Bất Quy Tắc lại tuôn trào năng lượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận