Bách Luyện Thành Thần

Chương 2776: Kẻ thăm dò

Các trưởng bối Tô gia vốn đã muốn kiểm nghiệm lời của La Chinh là thật hay giả. Tô Thế, Tô Nhĩ, Tô Hân cũng lên núi, nếu La Chinh nói thật thì đương nhiên ba người họ sẽ nghe được chút tin tức gì đóTất nhiên Tô Do Thần sẽ không trực tiếp nói ra nghi ngờ trong lòng cho La Chinh biết, ông chỉ cần mời La Chinh đến đây là tất cả sẽ được sáng tỏ.

“Phần lớn đám vô dụng ở Long thành đều không có tư cách lên núi, muốn trở thành tinh nhuệ của Thiên Cung trong hai tháng ư, ha ha…” Tô Thế lắc đầu.

“Đây là chuyện cười hài hước nhất ta nghe được trong năm nay” Tô Nhĩ cũng cười nói theo: “Đúng không, Tô Hân? Ngươi làm sao vậy… Tô Hân?”

Tô Hân vốn cũng muốn châm chọc mấy câu nhưng lúc này, hắn ta lại ngồi yên không động đậy, miệng há ra thật to như nhìn thấy một nhân vật nào đó không thể tưởng tượng được.

“Tô Hân, con làm sao vậy?” Tô Do Hỏa cũng không hiểu sao con trai mình lại như thế.

Tô Hân sững sờ một lúc lâu, trên mặt đã không còn vẻ bình thản và lạnh nhạt lúc trước nữa. Hắn ta hấp tấp đứng dậy, chắp tay nói với La Chinh: “Tại hạ Tô Hân ở Thanh Minh, chào La Chinh huynh”

Tô Nhĩ vẫn mơ màng, ngơ ngác. Tu vi của người này cũng không chênh lệch nhiều so với họ, mà Tô Hân còn là tinh nhuệ của Thanh Minh cao quý, sao lại khách sáo với người này thế nhỉ?

Tô Thế vốn cũng phản ứng không khác Tô Nhĩ mấy nhưng sau khi nghe được hai chữ “La Chinh”, hắn ta mơ hồ nhớ ra mình đã từng nghe đến tên người này. Khi ký ức được đánh thức, hắn ta cũng trừng to mắt.

Hắn ta không được tham gia Thất Sơn Tiểu Hội nhưng cuộc tranh tài ấy đã lan truyền ồn ào khắp núi, bây giờ cuối cùng hắn ta cũng nhớ ra.

La Chinh chắp tay đáp lễ Tô Hân rồi bổ sung thêm: “Ta nói Tô Khoan có thể bước vào hàng ngũ tinh nhuệ trong một năm thì hắn nhất định có thể làm được. Nếu không tin, hôm nay chúng ta có thể đặt cược, đợi năm sau là có thể kiểm chứng”

“Không, không, không… Không cần” Tô Hân vội vàng xua tay cười nói: “Chúng ta nào dám nghi ngờ ánh mắt của La Chinh huynh”

Trong mắt Tô Hân, La Chinh chính là tồn tại ngang hàng với Phượng Ca điện hạ. Nếu hắn nhất quyết muốn kéo Tô Khoan vào hàng ngũ tinh nhuệ của Tâm Lưu kiếm phái thì có khó khăn gì? Cá cược với hắn hoàn toàn không có phần thắng…

Tô Do Thần, Tô Do Danh và mấy người lớn Tô gia khác thấy vậy thì nhìn nhau cười. Bọn họ đã đạt được mục đích kiểm chứng thân phận.

Sau khi La Chinh ngồi xuống, Tô Hân lại thêm mắm dặm muối kể lại chuyện xảy ra trong Thất Sơn Tiểu Hội một lượt. Hắn ta cực kỳ khéo ăn nói, khi kể đến phần La Chinh quyết đấu với Phượng Ca còn khua tay múa chân. Tô Hữu Tuyết và Tô Khoan ngồi bên nghe mà hai mắt sáng rực, người Tô gia cũng nghe đến hăng say. Ngược lại, La Chinh lại rất mất tự nhiên khi được khen khoa trương như vậy.

Cuối cùng, Tô Do Thần nhân cơ hội nói cho La Chinh biết đại trận Cửu Duyên Luyện Khí đã chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai là có thể bày trận.

Đếm xuống…

La Chinh ngồi yên suy nghĩ ở đình viện phía sau của Tô gia.

Sau khi thu nạp dung dịch phong thạch, sức mạnh của hắn có thể tăng thêm một bậc nữa, nhưng hắn còn cần suy nghĩ thêm về rất nhiều thứ, ví dụ như Dung Thần Kiếm Điển, hay Tâm Lưu Kiếm Điển, Kiếm Văn Thuật… Sau khi về Long thành, chắc hắn lại phải bế quan một thời gian.

Bên ngoài Tô gia, trên tán cây đại thụ cao che trời có hai bóng người đang lặng lẽ ẩn náu. Họ chính là Hạc Quy và Hạc Vệ mà Từ Hữu Vi phái đến.

Thân là người của Ám Bộ, hai người họ không thiếu thủ đoạn ám sát và điều tra.

Lúc này, trên đỉnh đầu của Hạc Quy xuất hiện một chiếc gương lớn, gọi là Ám Khuy Kính.

Nếu dùng thần thức trực tiếp theo dõi Tô gia thì chỉ một giây là sẽ bị phát hiện, nhưng sử dụng tín vật Bỉ Ngạn như này thì thần không biết mà quỷ cũng không hay.

Hạc Quy nhẹ nhàng lướt tay trên mặt gương, trên gương liền xuất hiện một hình ảnh. Đó là một gian phòng ngủ, một cô gái Tô gia xinh đẹp đang soi gương trang điểm. Hạc Quy không nhịn được mà nhìn thêm hai lần liền bị Hạc Vệ khẽ mắng: “Làm việc chính!”

Hạc Quy lại phất tay trên mặt gương, bỗng nhiên trừng mắt lên nói: “Ghê tởm!”

Hạc Vệ chẳng hiểu gì, quay sang nhìn thì thấy hai người đàn ông đang ôm ấp nhau ở một góc đình viện, thế là gã lại tát Hạc Quy một cái: “Hữu Vi công tử đã giao việc, nếu chậm trễ, ngươi tự biết hậu quả!”

Hạc Quy không ngừng lướt tay trên mặt gương, mọi xó xỉnh ở Tô gia đều bị gã xem qua một lần. Cuối cùng, bọn họ thấy được La Chinh ở một chính giữa một đình viện.

“Đã xác nhận, ngay tại Tô gia” Hạc Quy cười nói: “Hay là chúng ta ra tay giết hắn luôn đi?”

“Bây giờ chúng ta giết hắn thì Hữu Vi công tử sẽ giết chết chúng ta!” Hạc Vệ nói: “Mọi chuyện cứ làm theo lời của Hữu Vi công tử”

Mặc dù La Chinh là tinh nhuệ của Thiên Cung nhưng thực lực ba người của Ám Bộ này đã vượt qua Sắc Giới, trên Thập Tứ Trọng Thiên một khoảng rất xa. Trong mắt họ, bất kể là La Chinh hay Từ hữu Vi thì đều quá nhỏ yếu, tiện tay là có thể giết chết, chẳng qua họ vẫn kiêng dè tính tình ngang bướng và cố chấp của Từ hữu Vi mà thôi.

La Chinh đang ngồi thiền nên không nhận ra mình bị theo dõi, thế nhưng âm thanh của 9527 lại chợt vang lên trong đầu: “La Chinh, có người theo dõi ngươi”

“Theo dõi ta? Sao ta không phát hiện ra?” La Chinh cau mày hỏi.

Năng lực cảm giác của hắn khác hẳn người bình thường, nếu bị người bình thường theo dõi thì không thể có chuyện hắn không phát hiện ra được. Bây giờ cần đến 9527 nhắc nhở hắn mới biết, vậy chỉ sợ đối phương không phải người hiền lành gì!

“Là do sử dụng tín vật Bỉ Ngạn để theo dõi, ở hướng Tây Nam” 9527 nói.

La Chinh chậm rãi đứng dậy, ung dung đi vài bước. Sau đó sức mạnh trong cơ thể hắn đột ngột bùng nổ, đạp vỡ mấy khối đá xanh rồi bay vút về hướng Tây Nam.

Hạc Vệ ngồi trên tán cây thấy La Chinh đột nhiên lao vùn vụt đi thì ngơ ngác nói: “Hạc Quy, thằng nhóc này đang lao đi như bị lên cơn điên ấy!”

“Bị phát hiện rồi, đồ ngốc! Chúng ta đi!” Sắc mặt Hạc Vệ trở nên rất khó coi.

Sau khi chắc chắn La Chinh đang ở Tô gia là họ có thể trở về bẩm báo rồi, nếu như rút dây động rừng để La Chinh chạy mất thì phiền phức to.

“Không thể nào! Ám Khuy Kính của ta có thể theo dõi mà quỷ thần cũng không biết. Chắc chắn là hắn có nguyên nhân khác…”

Hạc Vệ tin chắc La Chinh không thể nào phát hiện ra mình, nhưng Hạc Quy liền túm đầu gã và chỉ về phía xa: “Mở to đôi mắt chó của ngươi ra mà nhìn!”

Từ phía xa xa, một bóng người thấp thoáng bay vút qua nóc nhà Tô gia với tốc độ cực nhanh. Nếu không phải vì trạch viện Tô gia quá rộng lớn thì e là La Chinh đã đến gốc cây này lâu rồi…

“Đi!”

Hạc Vệ và Hạc Quy không do dự gì nữa, đồng thời hóa thân thành một đường quỹ đạo màu đen, vọt ra khỏi tán cây.

Nhưng khoảnh khắc bọn họ vừa rời khỏi tán cây, một đường kiếm sắc bén đã chém tới. Đường kiếm lóe lên tỏa ra vầng sáng như ban ngày, khiến mặt trăng trong màn đêm cũng bị lu mờ.

“Phập!”

Thân thể Hạc Quy bỗng nghiêng ngả, trực tiếp đụng phải đường kiếm. Nhưng đường kiếm này không phát nổ mà như chém vào da thịt vậy, chỉ phát ra tiếng nghèn nghẹt rồi sau đó, hai người liền biến mất trong màn đêm.

La Chinh đứng sừng sững trên nóc nhà Tô gia, ánh mắt sắc bén và đầy cảnh giác.

Hai người này mạnh hơn hắn tưởng nhiều. Vì sao họ lại phải theo dõi hắn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận