Bách Luyện Thành Thần

Chương 2752: Phượng Ca

Ở trung bộ Trung Thần Châu, núi non trùng điệp vây quanh. Khi đến sau núi Thái Hạo, độ cao của núi từ từ hạ xuống, tạo thành một dãy núi dài hẹp quanh co mà hiểm trở, từ trên cao nhìn xuống giống như một con rồng chiếm giữ. Mà Long thành ở bên cạnh núi Thái Ất cũng như nét bút vẽ mắt cho rồng, đó cũng chính là lai lịch của Long thành“Cao sư huynh, nếu các thế lực siêu cấp đều khan hiếm kết tinh linh hồn thì tại sao Thất Sơn Tiểu Hội lại thưởng nhiều như vậy, thậm chí ngay cả Bỉ Ngạn Đạo Bảo nhất lưu cũng lấy ra?” La Chinh hỏi.

Dù sao Thất Sơn Tiểu Hội cứ mở ba năm một lần, dù Thiên Cung tiền muôn bạc biển nhưng phần thưởng cỡ này cũng tương đối phá của.

Cao Khải Chính khẽ mỉm cười, đáp: “Bởi vì không đủ thời gian”

“Lại là không đủ thời gian…”

Đây không phải lần đầu tiên La Chinh nghe thấy câu này.

“La sư đệ cảm thấy thế cục của thiên hạ này như thế nào?” Cao Khải Chính hỏi ngược lại.

“Yên bình ổn định” La Chinh trả lời.

Mặc dù sáu châu dưới quyền Thái Nhất Thiên Cung rối loạn, nhưng ngoài phiền phức khá lớn là Quan Sơn Châu ra thì những châu khác căn bản không đủ gây nên mối uy hiếp. Những gì La Chinh thấy trên đường tới Quan Sơn Châu cũng minh chứng cho điều này.

“Đúng là như vậy, không chỉ Thiên Cung chúng ta mà mấy dị tộc lớn trong thế giới mẹ từng tranh đấu kịch liệt nay cũng đã yên ả lại. Có thể nói, trăm năm vừa qua là niên đại ít loạn lạc nhất của thế giới mẹ” Cao Khải Chính đồng ý với câu phát biểu của La Chinh.

“Có điều, thế cục này nhìn như bình tĩnh, nhưng thực chất sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt. Vì nguyên nhân nào đó mà giữa những thế lực siêu cấp kia hình thành một điểm cân bằng rất tài tình, nhưng điểm cân bằng này vô cùng yếu ớt. Một khi mất cân bằng, sợ rằng toàn bộ thế giới mẹ sẽ chìm trong lửa chiến tranh, đương nhiên Thiên Cung cũng không thể giữ được mình” Cao Khải Chính tiếp tục.

Dù gì hắn ta cũng là con cháu dòng dõi danh môn, địa vị cao nên tầm nhìn cũng xa.

“Vì vậy, trong mười đợt Thất Sơn Tiểu Hội được tổ chức vừa qua, phần thưởng của mỗi đợt đều dần dần tăng lên. Làm vậy là để kích thích chúng ta càng cố gắng trở nên mạnh mẽ” Cao Khải Chính nói.

“Ta hiểu rồi, Cao sư huynh” La Chinh gật đầu.

Tuy Cao Khải Chính không nói quá rõ nhưng La Chinh cũng biết, e rằng những cuộc phân tranh này là vì chọn đạo khác nhau.

Như lời Thu Âm Hà nói, mức độ hỗn loạn của thế giới này đã gần đạt tới điểm cực hạn, mà trước khi tới điểm cực hạn phải thấy rõ hết tất cả.

Phi thuyền vượt qua núi Thái Hạo, những tòa thành trùng trùng điệp điệp trên khe núi cũng hiện ra.

Số lượng Nhân tộc có thể không bằng rất nhiều dị tộc, nhưng vì đã trải qua thời gian phát triển vô cùng lâu dài nên số lượng tuyệt đối cũng không ít. Dân số trong mỗi tòa thành lớn tính bằng chục triệu, mà số thành lớn vụt qua dưới phi thuyền cũng phải trên trăm cái, có thể thấy được sự phồn thịnh của Thái Nhất Thiên Cung.

Trên vùng trời của những tòa thành lớn này đều có rất nhiều phi thuyền qua lại trên không, bọn họ bay theo quy tắc nên có vẻ rất trật tự.

“Vèo!”

“Vèo!”

So ra, hai chiếc phi thuyền của Tuyệt Trận kiếm phái và Thí kiếm phái có hơi quá đáng. Bọn họ gào thét trước sau, xoay ngang xoay dọc lượn vòng trên không trung, thỉnh thoảng lại hét lên đầy hưng phấn khiến những phi thuyền khác phải rối rít né tránh.

Nhưng những phi thuyền của các thành lớn đa phần thuộc về một vài đội buôn và gia tộc nhỏ, đối mặt với hai chiếc phi thuyền đến từ núi Thái Nhất căn bản là giận mà không dám nói gì.

“Những người này càng lúc càng tàn bạo” Chử Mạc lắc đầu.

“Bị kiếm phái chèn ép quá lâu sẽ thành ra như vậy, đặc biệt là người của Thí kiếm phái, kẻ nào kẻ nấy đều bị thần kinh” Một người khác cười nói.

Bọn họ có thể hiểu được Thí kiếm phái và Tuyệt Trận kiếm phái. Nếu bàn về phương thức thu luyện, Tâm Lưu kiếm phái có thể nói là nhàn nhã nhất, đồng thời cũng là hệ phái có thiên phú cao nhất. Trong khi đó, cả Thí kiếm phái và Tuyệt Trận kiếm phái đều đối xử với đệ tử của mình khá khắc nghiệt, nhất là Thí kiếm phái lại càng ghê gớm hơn.

Nửa canh giờ sau, khi tới trước một ngọn núi, tốc độ phi thuyền cuối cùng cũng chậm lại. Ngọn núi này cứ như bị người ta đẽo mất một phần, ở trên đỉnh núi phủ đầy các loại kiến trúc.

Phi thuyền dừng lại bên cạnh một kiến trúc rộng lớn, La Chinh lập tức theo mọi người xuống phi thuyền.

Bên trong kiến trúc này là cảnh tượng ca múa thái bình, trên đài cao phía xa xa có mấy cô gái mặc váy hồng đang múa và khẽ ngâm nga hát.

Các đệ tử của mấy ngọn núi lớn khác đã tới hơn nửa, mỗi người bọn họ đều ngồi riêng một chỗ, bên cạnh đều có thị nữ châm trà rót rượu.

Có lẽ là khổ tu lâu rồi nên đa số đều rất hưởng thụ.

Cao Khải Chính dẫn đoàn người tiến vào trong lập tức khiến mọi người chú ý.

“Tâm Lưu kiếm phái tới”

“Ồ? Tên nhóc ngông cuồng tự đại lần trước đâu?”

“Hình như không thấy?”

Lần Thất Sơn Tiểu Hội trước, Mạc Nhất Kiếm đã dẫn dắt Tâm Lưu kiếm phái giành được hạng nhất, giúp Tâm Lưu kiếm phái vẫn luôn không có thanh danh hiển hách gì chiếm được món hời to, cho nên mấy kiếm phái trên các tòa núi khác đương nhiên sẽ khó chịu. Vì vậy, lần này bọn họ hết sức lưu ý.

“Cao huynh! Tên nhãi Mạc Nhất Kiếm kia đâu?” Một gã đại hán ngồi trên chiếc bàn cách đó không xa hỏi.

Đại hán này tên là Tề Thông, là người đứng đầu trong lớp trẻ của núi Thái Thanh.

“Tề huynh” Cao Khải Chính chắp tay, nói: “Mạc sư đệ bế quan, không có duyên tham gia Thất Sơn Tiểu Hội lần này”

“Hóa ra là bế quan?” Tề Thông cười ha ha: “Chỉ sợ tên nhãi kia không dám tới! Thật là khiến người ta thất vọng! Ha ha ha…”

Đám người xung quanh Tề Thông cũng cười theo.

Đối với bọn họ, Mạc Nhất Kiếm không tới chính là tin tức tốt, nhưng ngoài mặt họ vẫn phải tỏ ra ta đây.

Các tinh nhuệ Tâm Lưu kiếm phái mới vừa vào ngồi, người của Thí kiếm phái và Tuyệt Trận kiếm phái cũng vào đại sảnh. Thanh thế của hai đại kiếm phái ấy to lớn vô cùng!

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Người của bảy ngọn núi lục tục vào ngồi, xếp hàng theo hình quạt, có điều vị trí đầu tiên của mỗi hình quạt đều để lại một chỗ trống.

La Chinh thấy những chỗ trống kia thì lấy làm lạ, bèn hỏi: “Tinh nhuệ của bảy núi đã tới đủ hết rồi, vì sao còn giữ lại những vị trí này?”

Cao Khải Chính trả lời: “Đó là vị trí dành cho dòng chính của các ngọn núi”

Dòng chính Thiên Cung là truyền nhân chính thống chính tông của mỗi sơn chủ, bọn họ không gia nhập bất kỳ kiếm phái nào, địa vị rất cao.

“Dòng chính… Vậy Lăng Sương cũng là dòng chính của núi Thái Ất?” Trong lòng La Chinh thầm hỏi.

Lúc La Chinh và Lăng Sương cò kè mặc cả với Thanh bá ở Chân Ý kiếm các đã từng đề cập đến bà ngoại của nàng và Thái Ất kiếm quyết, nếu không phải Lăng Sương cường điệu lên thì nàng chính là dòng chính của núi Thái Ất, không biết hôm nay nàng có tới không?

Ngay lúc đó, ngoài cửa bỗng truyền tới một luồng khí lạnh thoảng qua. Một cô gái mặc váy dài cung trang chậm rãi bước đến, hai bên sau lưng nàng là mười người đi theo. Dung mạo của cô gái đó vô cùng xinh đẹp nhưng sắc mặt lại lạnh như núi băng, dường như cả đời chưa từng nở nụ cười.

Luồng khí lạnh kia lan tràn ra khắp nơi, dải lụa trên cung trang nhẹ nhàng phất phới. Cô gái này vừa tiến vào, mọi tiếng động ồn ào trong đây lập tức lắng lại. Bọn họ đều có chút kính sợ đối với nàng.

Cao Khải Chính hơi nghiêng đầu, thấp giọng nói với La Chinh: “Đây là Phượng Ca, con gái nhỏ nhất của Đông Hoàng, nghe nói là mang về từ Thần Sào”

Tuy Thiên Cung chia làm bảy núi, nhưng Đông Hoàng mới là người đứng đầu Thiên Cung. Nếu Phượng Ca này là con gái ruột Đông Hoàng thì đương nhiên nàng chính là Hoàng nữ chính thống của Đông Hoàng Thái Nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận