Bách Luyện Thành Thần

Chương 2005: Tìm kiếm

Vương gia xem như gia tộc phụ thuộc vào Kiếm tộc tại Nhược Mộc vựcThân là gia tộc hàng đầu, Vương gia vừa có gia thế tốt vừa có sản nghiệp lớn, đồng thời có mối quan hệ rất sâu xa với Kiếm tộc trong nhiều thần kỷ nguyên qua.

Nhị công tử thấy thanh niên Kiếm tộc dẫn người chen ngang liền tỏ ra khó chịu.

Đại công tử Vương gia ở cách đó không xa cũng lên tiếng: “Kiếm tộc làm vậy là hơi bất hợp lý đấy”

Bọn họ biết Mặc Phách Nhi là Kiếm tộc dựa trên vẻ ngoài nhưng lại không rõ thân phận thật sự của hắn ta.

Bởi lẽ Mặc Phách Nhi cũng chỉ vừa đảm nhiệm chức vị quyền thành chủ nên không có nhiều người biết đến.

“Đại công tử nói đúng!”

“Tuy rằng Kiếm tộc tổ chức Đạo Tranh nhưng cũng phải làm việc công bằng!”

“Ta đã xếp hàng ở đây một năm rưỡi rồi, dựa vào gì mà tên đó được chen vào?”

Các chân thần xếp hàng đều la ó ầm ĩ.

Mặc Phách Nhi vẫn cười lạnh: “Sao lại bất hợp lý? Thân là thành chủ thần thành Danh Kiếm, ta vốn có quyền ưu tiên mà, nếu hai vị không phục thì có thể mách trưởng bối trong gia tộc mình”

“Thành chủ?”

“Thành chủ thần thành Danh Kiếm là Mặc Âm mà?”

Đại công tử và Nhị công tử Vương gia nhướng mày vì bất ngờ.

“Hắn ta là thành chủ thần thành Danh Kiếm ư?”

“Trẻ thế mà đã có thể quản lý một tòa thần thành rồi…”

Các chân thần xếp hàng đều tỏ ra ngạc nhiên, một số chân thần vội vàng che miệng và lặng lẽ trốn trong hàng vì sợ bị thành chủ trẻ tuổi ấy nhớ mặt.

Mặc Phách Nhi thấy các chân thần không lên tiếng nữa bèn hừ lạnh, kế đó vẫy tay với ba chân thần áo trắng canh giữ pháp trận.

Sau khi ba chân thần ấy gật đầu, Mặc Phách Nhi mới quay đầu cười với La Chinh: “La huynh, đến phiên huynh!”

“Được”

La Chinh đáp rồi đi thẳng vào pháp trận.

Pháp trận này bố trí vô cùng tài tình, ít nhất La Chinh chỉ cảm ngộ được uy thế khi linh kiếm chân ý bay lên.

Nhưng tình huống khác đi khi La Chinh bước vào pháp trận.

“Vù vù…”

Ảo giác bao phủ khiến La Chinh không kiềm được nhắm hai mắt.

Trong giây phút kiếm trận hình tròn biến đổi, một con đường dài nhỏ nhanh chóng hiện ra trước mặt hắn, hai bên đường cũng xuất hiện rất nhiều kiếm dài.

“Nhiều kiếm đến vậy ư?”

Hai mắt La Chinh hơi lóe lên, kế đó đi thẳng trên con đường dài.

Hắn chỉ vừa đi hai bước…

“Vèo vèo vèo vèo vèo…”

Kiếm ở hai bên đường đều xông về phía hắn.

“Hử?”

La Chinh tỏ ra bất ngờ, cơ thể không ngừng di chuyển ra trước và lùi về sau trên đường để tránh khỏi chúng.

Mặc dù La Chinh thể hiện thân pháp siêu phàm nhưng vẫn không thể tránh khỏi tất cả lượng kiếm nhiều như châu chấu ấy…

“Phập phập phập!”

Một số thanh kiếm đâm xuyên qua cơ thể La Chinh.

Chẳng qua đó chỉ là thế giới hư ảo, cơ thể hắn bị đâm xuyên rồi hồi phục lại như cũ chỉ trong thời gian ngắn. Tuy nhiên, sự đau đớn vô cùng chân thật ấy lại khiến hắn nhe răng nhếch miệng.

Bên ngoài pháp trận.

Hai vị công tử Vương gia thấy La Chinh nhắm mắt, vẻ mặt đau đớn liền tỏ ra hả hê.

“Ha ha, khách quý gì chứ? Đến thanh linh kiếm chân ý thứ nhất còn tìm không thấy, đúng là một tên vô dụng!”

“Người như thế còn không xứng xách giày cho ta nữa! Mặc thành chủ thật là tinh mắt!”

Hai vị công tử châm chọc.

Mặc Phách Nhi vẫn bình tĩnh.

Hắn ta không thông báo biện pháp vượt qua pháp trận, thậm chí chẳng tiết lộ quy tắc đơn giản cho La Chinh biết nên dĩ nhiên là La Chinh không thể thành thạo bắt lấy bốn thanh linh kiếm chân ý như Đại công tử Vương gia.

Mặc Phách Nhi làm vậy vì muốn xem tiềm lực chân chính của La Chinh.

Nếu như La Chinh thật sự không vượt qua cửa ải này, hoặc là khó khăn lắm mới đạt yêu cầu thì hắn ta không cần lãng phí tâm sức cho La Chinh nữa.

Bên trong ảo cảnh, La Chinh vẫn bị kiếm đâm xuyên cơ thể.

“Chân thần đầu tiên có vẻ đau đớn, cả người run rẩy vì không thể nào tránh khỏi những thanh kiếm này…”

“Số lượng kiếm dày đặc đến nỗi mình không thể tránh ra thì ắt hẳn công tử Vương gia cũng vậy, chắc chắn có bí quyết gì…”

La Chinh nghĩ ngợi.

Thật ra La Chinh cũng có thể né tránh bằng cách phối hợp đạo pháp tự nhiên và Bát Khúc Phi Yên, nhưng bây giờ hắn nhất định sẽ không làm thế.

“Công tử của Vương gia khiến một thanh kiếm bay lên…”

“Rất nhiều kiếm giống nhau như đúc…”

“Mặc Phách Nhi nói linh kiếm chân ý chứa đựng chân ý của đạo, so ra thì chân ý của đạo tại vùng đất không chiến tranh mạnh hơn một chút”

“Mình hiểu rồi, tên nhóc kia đang thử mình”

Đôi mắt La Chinh tỏa ánh sáng hừng hực.

Hắn không né tránh mà bắt đầu cảm nhận gì đó giữa những thanh kiếm rậm rạp.

Tất nhiên hắn vẫn đau đớn vì bị kiếm đâm, chẳng qua nó chưa đến mức không thể chịu được!

Sau khi bị đâm hơn mười kiếm, La Chinh tập trung tầm mắt vào một thanh kiếm: “Chính là mi!”

“Quét!”

Trong giây lát sau đó, La Chinh vươn tay bắt lấy một trong vô số những thanh kiếm ấy!

Đó chính là thanh kiếm ẩn giấu chân ý!

*Waka là đơn vị duy nhất nắm giữ bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần tại Việt Nam. Các cá nhân, tổ chức có hành vi sao chép, đăng tải tác phẩm dưới mọi hình thức đều là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Cùng lúc đó…

Một trong hai mươi ba thanh linh kiếm chân ý bên trong pháp trận bỗng bay lên, bắt đầu chậm rãi xoay tròn quanh La Chinh trong khi mũi kiếm hướng về hắn.

“Bắt lấy thanh thứ nhất là biết nguyên lý rồi, chắc hẳn những thanh còn lại sẽ nhanh hơn nhỉ?” Mặc Phách Nhi cười khẽ.

“Mới một thanh thôi, quá bình thường”

“Tốc độ chậm quá, nếu là ta thì đã bắt được thanh linh kiếm chân ý thứ ba rồi, ha hả”

Hai vị công tử Vương gia vẫn lạnh lùng giễu cợt.

Bọn họ không biết rằng La Chinh đã bị Mặc Phách Nhi đưa vào trong pháp trận khi còn không biết quy tắc cơ bản.

Sau khi bắt lấy thanh linh kiếm chân ý thứ nhất, số kiếm trên đường đi đều biến mất trong chớp mắt.

“Quả nhiên là như vậy…”

La Chinh mỉm cười nhẹ, tiếp tục đi về phía trước với thanh linh kiếm chân ý trong tay.

Thật ra nguyên lý mà Kiếm tộc sử dụng trong pháp trận không khó lắm, chẳng qua là tạo vô số thanh kiếm ảo chứa đựng chân ý của đạo như nhau, hoàn toàn giống như khí thế từ vùng đất không chiến đấu.

Có điều, do hai mươi ba thanh linh kiếm chân ý đã từng được hấp thụ trong hạt nhân của Nhược Mộc nên chân ý của đạo nhiều hơn một chút.

Người nhạy cảm với chân ý của đạo có thể phân biệt ra hai mươi ba thanh kiếm thật sự trong đám kiếm nhiều như mây này!

“Ồ…”

Sau khi bắt lấy linh kiếm chân ý đầu tiên, La Chinh cũng phát hiện điều gì đó sai sai.

Linh kiếm chân ý trong tay La Chinh không yên mà cứ phát ra tiếng động liên tục, thậm chí tiếng động lại hơi giống đang gào thét, đồng thời muốn tránh thoát khỏi tay hắn.

La Chinh phát hiện điều này, Mặc Phách Nhi, ba vị chân thần áo trắng và hai huynh đệ Vương gia cũng chú ý đến nó.

“Linh kiếm chân ý này… sao thế?”

“Hình như nó đang ra sức tránh khỏi La Chinh!”

“Đến giờ chưa từng xuất hiện chuyện đó!”

Mặc Phách Nhi chau mày, không hiểu tại sao thanh linh kiếm chân ý đang xoay quanh cơ thể La Chinh tỏ ra kháng cự như vậy.

“Phiền phức!”

La Chinh cầm chặt linh kiếm chân ý trong tay để phòng ngừa nó bỏ chạy, sau đó tiếp tục đi tới!

Hắn chưa đi thêm mấy bước thì lại có một đống linh kiếm chân ý vọt về phía mình lần nữa…

Lần này La Chinh đã có kinh nghiệm nên nhẹ nhàng hạ thấp người tránh né, đồng thời bén nhạy phân biệt điểm khác nhau nhỏ bé giữa chúng. Tiếp đó, hắn vươn tay ra nhanh như chớp, thanh kiếm thứ hai đã nằm trong tay, đám kiếm bay còn lại đều biến mất lần nữa.

Chẳng qua thanh kiếm chân ý thứ hai cũng muốn tránh khỏi La Chinh như thanh thứ nhất.

La Chinh nào để ý đến nó.

Hắn kẹp linh kiếm chân ý dưới nách rồi lại xông về phía trước.

Khoảng một hô hấp sau, linh kiếm chân ý thứ ba xuất hiện trong tay hắn. Cùng lúc đó, con đường trước mắt bỗng có thêm một lối rẽ để rời khỏi pháp trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận